Xuyên Không, Ta Bất Ngờ Mang Con Tái Hôn

chương 213

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Kiều Hoa bị một đám người đẩy tới đẩy lui, vất vả lắm cô mới chen vào, nóng đến mồ hôi đầy đầu.

Cũng may ở đây là văn phòng có quạt nên cũng đỡ.

Danh sách cầm trên tay đã ướt đẫm, cô nói: “Danh sách ở chỗ tôi, tôi đọc đến tên ai thì người đó bước lên nhận váy của mình cho khỏi bị lộn.”

Cuối cùng mọi người cũng chịu an tĩnh. Nhờ có Kiều Yên ở đó nhìn mà Phùng Trân Hoa mới chạy tới đem cái váy bỏ xuống chỗ cũ.

Tuy nói váy này đều là bọn họ bỏ tiền ra mua, nhưng khi thấy ánh mắt không vui của Kiều Yên, bọn họ cư nhiên lại có chút e sợ.

Sau khi đã an tĩnh, Kiều Yên nhích người đem cửa văn phòng đóng lại.

Kiều Hoa bắt đầu đọc tên, đọc tên chờ người đến lấy váy còn phải kiểm tra xem số đó. Chờ đến tay thì người đó còn phải kiểm tra xem chất lượng, không có vấn đề thì ký tên vào danh sách.

Rốt cuộc 21 cũng không phải là con số nhỏ, kiếm được hơn 500 đồng! Đương nhiên phải cẩn thận một chút, miễn cho có gì sai sót.

21 cái váy chỉ có 8 cái váy được nhận, Kiều Hoa buồn bực hỏi: “Những người khác đâu?”

“Đều không phải ở xưởng này.” Phe phẩy cái quạt bồ hương trên tay, Kiều Yên nhận lấy tờ danh sách trên tay em gái.

“Em cứ đưa cho chị trước đi, đến lúc đó chị dành chút thời gian đưa đồ cho bọn họ.”

“Chị đi được không?” Kiều Hoa nhìn về phía bụng của chị mình.

Kiều Yên bật cười, “Chỉ có mấy cái váy, không nặng, có gì đâu mà lo cho chị a!”

Kiều Hoa cong cong mắt, “Không phải em lo chị bị mệt sao.”

Kiều Yên liếc xéo cô, “Lại ba hoa. Đừng nói nữa, mau đi về đi, đưa đồ xong chị sẽ tìm em.”

“Được, em đi về nha, đến lúc đó chị nhớ thu tiền giùm em nha.”

“ Ân, yên tâm đi.”

Mặt trời ngả về tây, trên bầu trời đại tạp viện trở nên hồng hồng. Gần tới chạng vạng, trên đường có rất nhiều công nhân tan tầm, chẳng phân biệt là nam hay nữ bọn họ đều đang ríu rít nói chuyện.

Cưỡi trên con xe đạp màu xanh lục, Kiều Hoa quẹo trái rồi quẹo phải, tốc độ đạp xe ngày càng nhanh.

Chân trước cô vừa về đến nhà, sau lưng, hai người Từ Sơn Tùng rời đi bốn năm ngày cư nhiên đã trở lại! Cả hai thở hồng hộc, khuôn mặt tiều tụy, cả người phong trần mệt mỏi đi vào nhà, hết như mấy người chạy nạn, trên vai còn vát theo bao tải lớn. Nếu hai người ăn mặc rách nát thêm một chút, quả thật rất giống “ăn mày”

Hàng xóm nhìn thấy hai người như thấy quỷ.

“Hai người đi chỗ nào lấy hàng vậy, sao chật vật ra nông nổi này? Cái này là chui lỗ chó đi?”

“Hại! Đừng nói nữa, chỉ ngồi xe thôi đã mất hết một ngày một đêm, còn phải đi đi lại lại tìm hàng nữa.” Còn chưa kịp thở xong, đã lại nói tiếp.

“Bên chỗ đó, hai anh em bọn anh phải vất vả lắm mới tìm được nhà xưởng. Đã vậy còn gặp phải bọn lừa đảo, còn muốn cướp hàng của bọn anh!”

Người từ trước đến giờ luôn bình tĩnh thong dong như Từ Sơn Tùng cũng khó có dịp lộ ra vẻ mệt mỏi, n.g.ự.c anh phập phồng liên tục, “Có nước không em?”

“Có.” Kiều Hoa bưng âm nước lên, nhanh chóng rót cho hai người hai cốc nước lớn.

“Minh Minh đau rồi?” Uống xong nước, Từ Sơn Tùng hỏi.

Kiều Hoa dùng ánh mắt không thể hiểu được liếc nhìn anh một cái, “Hai ba con đúng là thật kỳ quái nha. Anh vừa đi, Minh Minh cứ nhắc anh mãi, anh vừa trở về thì vội vàng tìm thằng bé. Tình cảm ba con hai người còn rất sâu đậm a.”

Từ Sơn Tùng sửng sốt một chút, có chút cao hứng, khóe môi cũng cong lên, “Minh Minh nhắc anh mãi? Thật tốt.”

Bởi vì không mang d.a.o cạo râu nên trên miệng râu đã mọc thành một vòng, khi Từ Sơn Tùng cười lên có một cỗ hương vị thành thục, chính là cảm giác người chú ôn nhu.

Kiều Hoa không khỏi nhìn anh nhiều hơn một chút.

“Này, không phải là anh không thấy thằng bé đâu nên hỏi nhiều hơn một chút sao?” Anh nói.

“Khang Khang dẫn thằng bé đi chơi rồi, hình như qua phố Mã Võ bên đó có nhiều bạn nhỏ.”

“ Ân, anh biết rồi.”

Nghỉ ngơi một lát, Lý Hồng Quân với Từ Sơn Tùng mới chậm rãi đem chuyện mấy ngày nay kể cho Kiều Hoa nghe một lượt.

Thời buổi này, lấy hàng đều phải tranh giành mới có được. Tuy rằng mới là năm 83, nhưng bởi vì chỗ đó gần Hồng Kông nên quần áo ở đây rất hiện đại, còn rất phát triển.

“Bên kia không làm nghiêm giống chỗ chúng ta, bên đó còn có mấy cửa hàng buôn chân chính, người tới lấy hàng cũng không ít, người nam người bắc gì cũng có, đủ thể loại người. Anh với Từ Sơn Tùng thiếu chút nữa đã bị lừa tiền!”

“A, thiếu chút nữa bị lừa? Đây là chuyện gì?” Kiều Hoa dựng lỗ tai thẳng lên.

Từ Sơn Tùng giải thích với cô, “Vừa tới trạm xe Lê An gặp một người tự xưng là đồng hương cũng là người ở Lê An. Hắn ta nói hắn ta cũng bán quần áo, đã qua chỗ đó đến lần thứ mười, còn có người quen bên đó, có thể giúp anh và Lý Hồng Quân giới thiệu, hắn ta còn nói có người quen thì làm việc dễ hơn, không cần phải tranh giành.”

Vừa nghe là Kiều Hoa đã biết, thời buổi này mấy người đục nước béo cò rất nhiều, đặc biệt là những người giả danh “đồng hương”, đều là bọn gạt người! Một lần lừa là hại người khác không còn một xu dính túi, đến tiền mua vé về quê cũng không còn. Bởi vì thông tin hiện giờ chưa thông suốt, nên mấy thể loại lừa gạt này vẫn còn chưa phổ biến rộng rãi cho người dân biết. Cho nên, đại bộ phận mọi người đều sẽ bị lừa.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio