Xuyên Không, Ta Bất Ngờ Mang Con Tái Hôn

chương 218

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Trong cửa hàng có đặt hai cái cột làm bằng gỗ để treo áo. Trên cột có vòng tròn để treo quần áo vừa để tiện cho việc xoay tròn tìm quần áo, muốn tìm mẫu nào chỉ cần xoay một vòng cho áo đến trước mặt mình là được.

Một cột dùng để treo quần áo, một cái dùng để treo túi xách hay mấy món đồ trang sức linh tinh.

Giá treo quần áo được làm rất tinh tế, cái này là do Kiều Hoa cố ý vẽ bản thiết kế đưa qua cho chồng thím Điền làm. Một giá có thể treo 20 cái váy, hết 50 đồng.

Sau khi trang trí xong thì nhìn cửa hàng cũng khá tốt, duy nhất có một điều khó chịu là ở đây không được bắt đèn, toàn bộ ánh sáng đều dựa vào ánh mặt trời. Hôm nào trời mù thì quần áo không được thu hút người nhìn cho lắm.

“Đúng rồi, chỗ chúng ta còn một chỗ trống đúng không, chúng ta làm thành phòng thử đồ đi. Mua miếng vải dệt làm mành che là có thể làm thành phòng thử đồ rồi.”

Một bãi đất trống to như vậy không thể để lãng phí.

Hai người nam nhân đều không có ý kiến gì, Lý Hồng Quân giơ tay tán thành, “Được đó, cửa hàng của chúng ta nhiều váy đẹp như vậy mấy cô gái nhỏ thử váy xong nhất định sẽ luyến tiếc cởi ra! Ha ha ha!”

Bất quá, hình như ba người hơi lạc quan quá đà, vị trí hẻo lánh như vậy thì đào đâu ra người đi dạo qua khu này.

Đã qua hai giờ rồi mà chỉ có lát đát vài nhóm khách đi qua, hơn nữa đa phần đều là khách nám. Bọn họ thấy cửa hàng đẹp thì nhìn nhiều thêm hai lần chứ không ai có ý định bước vào.

Cứ nhìn người đi qua đi lại như vậy không ổn chút nào, Lý Hồng Quân không ngồi yên nữa, khép tay lại làm thành cái loa, ra sức hét lớn, “Đến xem đến xem! Cửa hàng mới khai trương đây! Kiểu quần áo mới nhất Lê An đây! Hàng ngon giá rẻ, không thể bỏ lỡ a!”

Tuyên truyền kiểu này không có gì đặc biệt, ai cũng kêu vài câu.

Du Phồn ở cách vách nằm trên ghế dài, chậm rì rì rót cho mình một chén nước, rồi nói: “Đừng cố sức, ở chỗ này hẻo lánh, phía trước cái gì cũng có, khách hàng ít dạo qua đây lắm. Nên mua thì họ sẽ mua, căn bản không cần phải tuyên truyền.”

Nói như thế nhưng tình thần cô ấy lại ủ rũ, nhàn nhã nằm trên ghế dài bất động, bộ dạng không màn đến thế sự, yên lặng làm cá mặn.

Cô ấy có thể không quan tâm, nhưng Từ Sơn Tùng bên này vừa mới khai trương sao có thể ủ rũ như thế! Đương nhiên bọn họ có 100% sự hăng hái rồi! “Hắc! Tôi không tin là như vậy!” Lý Hồng Quân cũng không cho là như vậy, vén tay áo lên tiếp tục tuyên truyền.

“Mại dô! Mại dô! Cửa hàng mới khai trương! Ưu đãi lớn đây! Mẫu mã mới nhất Lê An đây! Đồ nữ mới nhất năm đây! Mọi người vào xem! Mại dô! Mại dô!”

Vừa nói vừa dựa vào một cây tơ lụa của của hàng Du Phồn múa máy, hơn nữa càng nói càng nhiệt tình.

“Mua váy mua túi tặng kèm dây cột tóc đây, thích có thể vào thử!” Từ Sơn Tùng cũng gia nhập, tuy rằng giọng anh không to như Lý Hồng Quân nhưng rất thu hút người khác.

Không có biện pháp nào khác, vì kiếm tiền bọn họ phải tích cực trong mọi hoàn cảnh, phải tự tạo ra lối đi riêng cho mình.

Trong lòng Kiều Hoa cảm thấy ấm áp dễ chịu, loại cảm giác có nam nhân chống đỡ phía trước thật ra cũng rất rốt.

Kiếp trước, Kiều Hoa là một nhà thiết kế nên đa phần những người cô tiếp xúc đều là nữ, đến lãnh đạo của cô cũng là nữ, cô ấy là một nhà lãnh đạo quyết đoán.

Kiều Hoa phụ trách kỹ thuật, còn lại lãnh đạo của cô sẽ làm hết thảy, cô chỉ cần thiết kế cho tốt không cần phải xem xét đến việc khác, mỗi ngày trôi qua thật thoải mái không có quá nhiều nỗi bận tâm. .

||||| Truyện đề cử: Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên (Vô Địch Tiên Nhân - Ngạo Thế Tiên Giới) |||||

Hiện tại, sau khi xuyên qua đây, cô cũng chỉ cần sáng tác, còn lại đều giao cho nam nhân của mình làm là được.

Lúc này, nhàn rỗi không có việc gì làm, cô dứt khoát ngồi xuống tán gẫu với Du Phồn ở cách vách.

“Cô cũng là vì tới trễ nên không có vị trí tốt sao?”

Hôm nay, Du Phồn mặt một cái váy màu vàng nhạt, phối với một đôi bot, mái tóc đen ngắn vẫn được cuốn lên, cô ấy cũng không trang điểm, nhìn trẻ hơn rất nhiều so với hôm gặp trong bách hóa.

Cô ấy vừa cười vừa lấy từ trong tủ ra một cái ấm nước cùng mấy cái ly. Du Phồn rót cho Kiều Hoa một ly nước, đẩy qua, “Tôi không có chỗ dựa, cho dù sớm chiếm được chỗ tốt cũng sẽ bị người ta đuổi đi.”

“Còn có loại sự tình này nữa sao?” Kiều Hoa nhíu mày, cô không thể ngờ mấy người này “cuồng dã” như thế.

“Nói thật, xã hội chính là như vậy, rất tàn khốc. Chỉ cần có một vị trí tôi đã thỏa mãn.” Vừa nói cô ấy vừa nhàn nhạt quét mắt nhìn hai người đàn ông đang ra sức hét to ngoài kia.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio