Xuyên Không, Ta Bất Ngờ Mang Con Tái Hôn

chương 230

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Đại khái là do chưa từng gặp phương thức marketing nào như vậy, cho nên hiệu quả cực kỳ tốt. Toàn bộ buổi sáng, khách ra vào nườm nượp, vào hỏi thăm lại chạy đi kéo người, chưa đến mấy phút, bảy tám chín cô dì chạy vào trên cơ bản đều kéo theo rất nhiều người.

Trời ạ, tình huống này là như thế nào.

Mặt khác, mấy chủ cửa hàng kia cũng chú ý đến, yên lặng theo dõi Từ Sơn Tùng, cử người đến trước cửa hàng theo dõi.

Làm cái quỷ gì….Bọn họ cũng phải chạy thử chương trình giống đó.

Lý Hồng Quân cùng Từ Sơn Tùng đều trợn tròn mắt, hoàn toàn không dự tính được sẽ gặp cảnh tượng thế này.

Này là không phải không muốn mua quần áo a, rõ ràng là do trước đó bọn họ khuyến mãi chưa đủ nhiều!

Cả một buổi sáng, Từ Sơn Tùng và Lý Hồng Quân đều không có thời gian để uống miếng nước, miệng nói đến khô cả họng.

Sáng nay, khi Kiều Hoa sửa xong mười lăm bộ quần áo mang đến thì trước mắt cô là biển người tấp nập. Thiếu chút nữa cô đã cho rằng mình đi nhằm cửa hàng.

Thật vất vả mới chen vào được, Lý Hồng Quân đã nhanh chóng lấy quần áo từ trên tay cô, “Nha! Em dâu tới! Tới sớm không bằng đúng lúc, vừa hay cửa hàng chúng ta hết quần áo. Em đúng là tri kỷ mà, em là người đưa than ngày tuyết a!”

Mười lăm cái cũng không nhiều lắm, bán chưa đến hai chục phút là hết.

Bởi vì đây là hoạt động lớn, cho nên không đi kèm với hoạt động tặng túi. Khách hàng biết nhưng cũng không có ý kiến gì, dù sao tiền mới là thiết thực nhất, túi hay vật phẩm gì đó lần sau tặng cũng được.

“Được rồi, các vị! Chương trình khuyến mãi buổi sáng đến đây là kết thúc, hàng tồn kho không đủ, chúng tôi cần về nhà lấy thêm hàng hóa. Chiều này, chương trình vẫn sẽ được tiếp tục. Một giờ rưỡi cửa hàng sẽ mở lại, hoan nghênh mọi người tới mua sắm tiếp!”

Còn gì tốt hơn nữa, có mua quần áo thì bọn họ cũng cần phải về nhà nấu cơm, đúng không?

“Được, được, được. Chúng tôi về nhà nấu cơm nấu nước, chiều lại đến mua tiếp.”

“Được, không thành vấn đề!”

Hoạt động kéo theo người này thật sự lớn, tuy rằng tiền lời có ít đi một chút, nhưng bù lại là lợi nhuận cao a. Cho dù mỗi người có giảm 5 hào, lại giảm thêm 10% nữa thì cũng không lỗ. Đến thời điểm hiện tại, lượng bán ra sáng nay đã bằng số lượng bán trong một tháng, vừa tiện vừa khỏe!

“Kiều Hoa, em ở đây canh cửa hàng một lát, anh với Hồng Quân về nhà lấy đồ.” “Ai ~” Kiều Hoa vội vàng kéo Từ Sơn Tùng, “Đồ hè trong nhà không còn nhiều, em vừa mới kiểm hàng rồi, đợt này đồ hè rất ít, anh muốn lấy đồ khác bán sao?”

“Có bao nhiêu thì lấy bấy nhiêu đi. Đồ mùa thu cũng mang theo, như vậy thì mới đủ bán chiều nay. Nếu không đủ thì từ từ nghỉ cách tiếp.”

“Vậy cũng được.”

Quả thực, Kiều Hoa vừa buồn lại vừa vui. Sao cô có thể tưởng tượng được, nhưng phương pháp marketing ở đời sau khi áp dụng ở thập niên 80 lại có hiệu quả “oanh tạc” như vậy chứ.

Thừa dịp trời còn ấp bán nhiều hơn một chút.

Nhưng ở Lê An không lấy được hàng, tới đặc khu nhập ít nhất cũng tốn ba ngày, như vậy khi trở về trời đã lạnh rồi a!

===============

Buổi chiều quần áo cũng không còn, chưa đến bốn giờ đã bán sạch toàn bộ.

Bán xong trước thời gian đóng cửa hàng, trong lòng ai cũng có chút hối hận. Hận vì sao lúc nhập hàng không nhập nhiều thêm một chút!

Đáng tiếc trên đời này không có nếu như, chỉ có thể nói mọi việc đều là do vũ trụ an bài đi…..

Nhóm tiểu thương nhìn cửa hàng rỗng tuếch của bọn họ như đang nhìn thấy quỷ.

Thời điểm về nhà, cũng chỉ xách theo hai bao tải không mà thôi.

Hoàng hôn đỏ như máu, mặt trời dần dần lặng sau ngọn núi. Tòa chung cư được bao phủ bởi ánh sáng màu cam hồng, rực rỡ như ngọn lửa.

Đường về nhà hôm nay không gần như mọi khi. Nếu là trước đây, đi đường cầm nhiều tiền như vậy nhất định sẽ bị giật. Cũng mau dạo này trị an của thành phố rất tốt, đi trên đường thường xuyên gặp công an, nên bọn họ mới yên tâm được phần nào….

Từ Sơn Tùng và Lý Hồng Quân không đi về nhà, bọn họ lập tức chạy ra ngân hàng. Số tiền lớn như vậy, chỉ có gửi ngân hàng mới làm cho bọn họ an tâm.

Chỉ một ngày ngắn ngủi mà kiếm được 600 đồng! Một ngày 600 a! Đây là khái niệm gì vậy!

Đáng sợ hơn chính là, một cái áo trữ hàng cũng không còn….

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio