“Làm sao vậy?” Thấy vợ mình nhìn chằm chằm mình, Từ Sơn Tùng bất đắc dĩ thở dài.
Kiều Hoa ngoắc ngoắc tay ý bảo anh khom lưng, tiền đà liền hung hăng nắn nắn hai má của anh, “Không như thế nào cả, chỉ là muốn nhắc anh an phần một chút.”
Động tác của Kiều Hoa nhìn thấy có vẻ rất mạnh bạo nhưng thực tế lại không nhiều lực như vậy, cùng lắm là hơi đau một chút mà thôi.
Kiều Minh vui sướng khi thấy người khác gặp họa, cậu nhóc che miệng cười.
Ba ba bị mẹ niết mặt, khuôn mặt cũng bị biến dạng, thật sự rất buồn cười nha.
Từ Sơn Tùng cười cười, lúc anh cười làm mọi thứ xung quanh dường như bị ánh sáng của anh làm cho ảm đạm, mày kiếm mắt sáng, làn da bánh mật không chê vào đâu được.
Kéo tay cô xuống, lại cầm tay cô xoa xoa thưởng thực, ánh mắt sủng nịnh đến mười phần, “Sao anh lại không an phận?”
“Hừ, anh an phận nhưng cô khác thì không, dù sao thì em nhắc anh trước, anh đừng chọc oanh oanh yến yến, bằng không…”
“Bằng không như thế nào?” Nói thật, chỉ với diện mạo này của Kiều Hoa thôi, Từ Sơn Tùng đâu cần phải “ăn vụng” nữa sao? Anh “ăn” vợ mình còn chưa đủ đâu.
Nhưng Kiều Hoa thì không cho là vậy, ở thế kỷ 21 có rất nhiều người phụ nữ đẹp, nhưng vẫn bị người khác chen vào chuyện tình cảm. Chuyện này không thể dựa trên chuyện gì cả, cứ phòng bị là tốt nhất.
“Bằng không liền cho anh quỳ sầu riêng!”
“Sầu riêng là cái gì?”
“Chình là một loại trái cây mọc đầy gai.”
Lý Hồng Quân: “!!!” Du Phồn: “Ha ha ha ha ~”
Từ Sơn Tùng: Khụ khụ khụ, vợ anh có chút tàn nhẫn.
===================
Giữa tháng 11, trời càng ngày càng lặng, nhiệt độ trong nhà và ngoài đường chênh nhau rất nhiều. Mỗi khi đi bên ngoài cả người đều lạnh cóng, ít nhất bận hai cái áo mới có thể giữ ấm được.
Trên thị trường, trang phục mùa hè đã hoàn toàn được thay thế bằng áo vest cùng với áo khoác cho mùa thu và mùa đông. Hoạt động kéo theo người vẫn còn nhưng hoạt động giảm giá đã kết thúc.
Có lẽ do đợt đầu kiếm được tiền rất nhanh, cho nên mọi người đều vui vẻ.
Nhưng toàn bộ cửa hàng quần áo ở phố Bạch Vân trừ bỏ cửa hàng của Từ Sơn Tùng thì các cửa hàng khác đều than ngắn thở dài.
Thậm chí có vài cửa hàng không bán trang phục, nhưng bởi vì học hỏi phương pháp marketing của cửa hàng bọn họ, nhập rất nhiều hàng tồn kho, toàn bộ tiền đều dùng để nhập hàng. Kết quả là, hiện tại thị trường đang bão hòa, một đống hàng hóa không thể bán ra được, chỉ có thể để trong nhà.
Thời buổi này, người làm buôn bán đa phần làm gì có nhiều tiền mà mua nhà. Không ở trong đại tạp viện thì cũng là ở nhà thuê, diện tích đều không lớn, nhiều hàng để trong nhà như vậy, làm gì còn chỗ mà đặt chân!
Có người vui cũng có người buồn.
Hàng hóa mới về, liền thu hàng cũ lại, Kiều Hoa đem quần áo trong tiệm bày biện lại một lần nữa.
Từ Sơn Tùng và Lý Hồng Quân đã rút ra kinh nghiệm, bọn họ không ham rẻ mà mua “rác” về nữa. Khi đến đặc khu, bọn họ trực tiếp đi đến chỗ bỏ sỉ áo khoác, một người dành được 20 kiện hàng, tổng cộng là 40 iện. Hơn nữa là hai tháng sẽ giao mười iện, còn thêm một ít nguyên liệu… Trên cơ bản, toàn bộ đợt hàng thu đông lần này bọn họ sẽ không phải lo chuyện nhập hàng nữa.
Áo khoác nỉ đương nhiên sẽ được trưng bày ở giữa cửa hàng, bên trái là áo khoác gió cùng một số loại áo khoác khác, phía bên phải thì treo quần bông cùng quần nỉ, còn trên giá thì treo túi cùng với những hàng giảm giá đặc biệt, cũng là quần áo mùa hè chưa bán hết. Bọn họ quyết định sẽ giảm giá 20% cho đồ mùa hè hoặc là mua một tặng một cho đồ hè, nhưng chương trình của đồ mùa hè sẽ không áp dụng đồng thời với những chương trình khác.
Đừng nhìn bây giờ là thập niên 80, trên thực tế, thị trường thời trang không hề phát triển chậm chút nào. Mỗi năm, đều xuất hiện những trào lưu mới, vừa ra liền nổi, kiểu dáng năm sau nhất định sẽ khác với kiểu dáng năm nay. Cho nên, tốt nhất bọn họ phải thanh lý hết đồ hè của năm nay như vậy đến mùa hè năm sau mới đỡ phát sầu vì hàng tồn kho.