Xuyên Không, Ta Bất Ngờ Mang Con Tái Hôn

chương 237

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Đừng nói là những cô gái trẻ, đến cả mấy bác gái cũng bị màu sắc của áo khoác Tân Niên này hấp dẫn.

“Màu áo này thật đẹp nha, bận vào dịp tết nhất định là thích hợp.” Vừa nói vừa vuốt v e cái áo. Bác gái yêu thích đến nỗi không muốn buông tay.

“Ông chủ, áo này bao nhiêu tiền?”

Từ Sơn Tùng hơi hơi mỉm cười, chậm rãi nói: “88 đồng.”

Bác gái nhanh chóng buông tay ra, “Ai da, cậu đừng có nói đùa! Quần áo của cậu làm bằng vàng hay gì a!”

88 đồng! Hai tháng tiền lương!

Biểu tình của Từ Sơn Tùng vẫn bình tĩnh trước sau như một, khóe miệng vẫn nở nụ cười ôn nhu, “Ngài sờ thử đi, đây là lông dê chính tông, sờ rất mềm. Tôi cam đoan với ngài, toàn bộ Lê An chỉ có chúng tôi mới có mẫu áo này.”

Đây là hàng thuần thủ công, trừ phi có bản nhái bằng không sẽ không có cách nào có mẫu áo giống như vậy được.

Vải may áo khoác này rất khó tìm, phí tổn cao. Nếu người khác có làm nhái cũng không có khả năng làm số lượng nhiều, hơn nữa cũng không có cách nào làm được giống vậy.

Từ Sơn Tùng đối với tay nghề của vợ mình vấn rất có lòng tin.

“Đúng rồi, nếu áo khoác này đi trước trào lưu 2, 3 năm chị có muốn mua không?” anh cố ý tỏ vẻ thần bí nói.

“Sao lại đi trước?” Bác gái không hiểu, tò mò hỏi lại.

Từ Sơn Tùng cười cười nói, giọng vừa êm vừa thu hút: “Áo khoác này chỉ có ở Hồng Kông mới có. Mấy năm nay không mở cửa, ít nhất phải 2, 3 năm nữa thì áo này mới có thể đi vào đại lục. Ngài nghĩ xem, có đồ Hồng Kông nào mà rẻ không?”

Nha, đúng là không rẻ chút nào. Hồng Kông xa như vậy mà. Hơn nữa, nghe nói quần áo ở đó một món cũng phải mấy trăm đồng. Áo này 88 đồng….Nghĩ thế nào vẫn thấy rẻ!

“Áo khoác chỗ cậu cái nào cũng 88 đồng sao?” Tuy rằng, đồ Hồng Kông thì xịn đấy, nhưng mà bác gái vẫn cảm thấy đau thịt nha. Vừa thích lại vừa tiếc.

Căn bản bác gái không nghĩ tốn nhiều tiền để mua quần áo, nếu mà mua về, không bị mắng c.h.ế.t mới là lạ.

“Không phải, ngài xem hai mẫu này đi.” Lấy cây gậy lấy từ trên tường xuống một mẫu áo khoác màu đen cùng với một mẫu áo khoác màu nâu. “Hai mẫu áo này đều 58 đồng. Còn có mẫu màu Kiều Kaki, cũng là hàng thiết kế, 68 đồng. Nếu ngài cảm thấy áo màu đỏ quá mắc thì có thể xem thử mấy mẫu này.”

Áo khoác đỏ vốn dĩ mắc hơn những áo khác là vì: Thứ nhất, nguyên liệu để làm ra nó rất mắc nên phí tổn cao. Thứ hai là vì áo này được gọi “Áo khoác Tân Niên”, giá cao là vì giá trí ẩn sau của tên gọi mang lại.

Nghĩ mà xem, bận áo khoác Tân Niên đi ra ngoài có bao nhiêu khí chất?

Có “áo khoác Tân Niên” ở phía trước, lại nhìn đến hàng may sẵn, đương nhiên là bác gái cảm thấy ghét bỏ rồi, “Màu sắc hai áo này không đủ tươi cho dịp tết. Hơn nữa chất liệu cũng không tốt bằng.”

Từ Sơn Tùng cười, “Đó là tất nhiên rồi. Hai áo này là hàng may sẵn, sờ vào tương đối thô ráp. Áo khoác Tân Niên cả hai mặt đều được làm từ lông dê, chất lượng đương nhiên phải khác nhau rồi.”

“Ngày lễ ngày tết, kết hôn, tiệc đầy tháng, dịp gì vui đều có thể lấy ra mặt. Đi thăm người thân cũng mang theo ý nghĩa may mắn.” Hiện tại, Từ Sơn Tùng quảng cáo quần áo không chút ngượng ngùng nào, chỉ cần mở miệng thì có thể nói liền tù tì một hơi.

Đúng vậy, áo này không chỉ bận vào dịp tết mà kết hôn cũng có thể mặc. Mặc màu này càng thêm may mắn.

Nhớ tới tháng giêng này con gái mình muốn làm tiệc cưới, mặc áo khoác này nhất định là sẽ nổi bật? Vợ chồng bọn họ đều là công nhân, con gái cùng con rể cũng vậy. Một nhà bốn người đều làm ở công ty quốc doanh, chẳng lẽ còn không đủ tiền mua một chiếc áo khoác Tân Niên sao.

Nghĩ như vậy, bác gái càng thêm d.a.o động, “Cái áo này đúng là rất đẹp, nhưng giá của nó…”

Từ Sơn Tùng không nhanh không chậm đáp: “Ngài xem cửa tiệm chúng tôi đi, áo khoác Tân Niên này chỉ có hai cái. Hơn nữa, áo khoác này cũng không có hàng tồn đâu. Nếu ngài thích có thể mặc thử, không thích thì xem kiểu khác.”

Vừa nghe chỉ có hai cái áo, bác gái nhanh chóng sờ sờ.

“Ngài thích thì có thể thử, chỗ chúng tôi có phòng thử đồ.” Nói rồi, từ trên giá lấy xuống một chiếc áo trắng quai bèo.

“Nếu ngài không chê phiền thì có thể thử bận với áo trắng này. Áo này là áo dệt, hồng phối trắng rất hợp, bận vào trong sẽ trẻ hơn tuổi thật rất nhiều!”

Hồng phối với trắng cũng là do Kiều Hoa nói. Cô còn nói, hai màu này phối với nhau thì nhất định sẽ rất thích hợp, bận một lần liền thích. Nếu không thích như vậy thì có thể phối hồng với đen, nhưng kiểu này thì phù hợp với những người lớn tuổi, khí chất trầm ổn.

“Ai da, miệng nhỏ này của cậu đúng là dẻo mà, nói đến mức ta ngượng ngùng không dám thử.”

Từ Sơn Tùng sửng sốt một chút, nhịn không được cười cười.

Đúng vậy, miệng của anh càng ngày càng nói nhiều. Chỉ cần ngữ khí khoa trương thêm chút nữa thì có thể đuổi kịp đó lưu loát của Lý Hồng Quân rồi.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio