Xuyên Không, Ta Bất Ngờ Mang Con Tái Hôn

chương 260

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Lỗ tai của Kiều Minh rất thính, thằng bé trượt xuống khỏi người Từ Sơn Tùng, lộc cộc chạy tới.

Túm lấy vạt áo Kiều Hoa, “Mẹ, thì ra là lúc mới sinh Minh Minh rất xấu sao? Mẹ còn muốn ném con đi, sao mẹ lại có thể như thế?”

Giọng nói tràn đầy ủy khuất.

Trực tiếp làm cho mọi người cười lớn.

“Kiều Yên, đây là em gái của cô sao?”

“Đây là cháu trai sao, thật xinh, lớn lên cũng ngoan.”

“Tết năm ngoái đã đến một lần, bây giờ nhìn lại thằng bé lớn hơn nhiều rồi, đã cao đến eo của tôi.”

Cùng thân thích Viên Giang Hà hàn huyên một lát, Kiều Hoa ngồi xổm xuống, hôn lên khuôn mắt con trai, “Không có đâu, mẹ chỉ đùa một chút thôi, hơn nữa con sinh ra chỉ hơi xấu một xíu, nhưng mà hiện tại con vẫn xinh đẹp nha.”

Miệng nhỏ của Kiều Minh chẹp chẹp, “Kia, nếu Minh Minh lớn lên xấu thì sao, mẹ còn thích con không?”

“Đương nhiên là thích rồi, mặc kệ con biến thành bộ dạng gì thì con vẫn là tiểu Bảo Bối của mẹ nha.”

Một câu liền đem bạn nhỏ Kiều Minh dỗ dành vui vẻ, bạn nhỏ chúng ta chính là như vậy đó, luôn tin mẹ mình vô điều kiện.

Trẻ con sinh ra không có xinh đẹp, trừ bỏ ngủ chính là ngủ, mắt cũng không mở lên được, cho dù có tỉnh dậy thì cũng nhắm mắt, cũng không cần phải làm gì nhiều, chỉ cần cho ăn, đi vệ sinh rồi ngủ là được.

Thấy chị gái mình và cháu gái đều bình an, Kiều Hoa an tâm hơn một chút, cô ngồi lại đến giữa trưa rồi đi về nhà.

“Ba mẹ mình đâu, bọn họ có biết chị sinh chưa?”

Kiều Yên dừng một chút, nhấp môi nói: “Giang Hà vừa mới viết thư gửi về, tới hay không thì tùy bọn họ.”

“Cũng đúng.” Dù sao cũng chỉ cần nói một tiếng, tới hay không chính là chuyện của bọn họ. “Đúng rồi, chị, còn chưa kịp nói với chị, ngày 21 tháng này em với Sơn Tùng đi ra bắc một chuyến.”

“Ngồi xe lửa đi sao?”

“ Ân, đúng như vậy.” “Cái này giống như……đi chịu tội đi?” Kiều Yên lo lắng hỏi.

“Không sao, cũng còn đỡ, Sơn Tùng nhờ người mua được vé giường nằm rồi.”

“Vậy là tốt rồi.” Ngẩng đầu nhìn Từ Sơn Tùng, lại nhìn qua em gái mình.

Nữ nhân có hạnh phúc hay không chỉ cần nhìn tinh thần của người đó là biết được. Cưới nhau hai năm, khuôn mặt Kiều Hoa càng thêm tươi tắn, cả người tự tin hơn trước rất nhiều, cũng cười nhiều hơn, đây chỉ là những chi tiết nhỏ, có lẽ Kiều Hoa cũng không nhận thấy được những điều này.

“Rốt cuộc cũng phải đi gặp cha mẹ chồng rồi.”

“Chị đừng nói như vậy, nói như thế làm em khẩn trương.” Kiều Hoa cười nói.

“Có gì mà khẩn trương, chị cảm thấy, dù gì thì em với Từ Sơn Tùng cũng sống ở Lê An, không cần để ý thái độ của bọn họ lắm. Quan trọng nhất là ….” Nói rồi, liền ngoắc ngón tay, bảo Kiều Hoa lại gần mình, hạ giọng nói: “Quan trọng nhất chính là khi em và ba mẹ chồng xảy ra mâu thuẫn thì chồng em đứng về phía ai.”

Kiều Hoa nhướng mày, liếc liếc mắt nhìn nam nhân nhà mình, suy tư gì đó, gật gật đầu.

“Đặc biệt là thời điểm cha mẹ chồng hoặc anh chị chồng làm khó em, em xem chồng mình có giúp em không, có bảo vệ em không?”

“Kia, anh rể em thì sao, khi đó anh rể có giúp chị không?” Kiều Hoa nhìn Viên Giang Hà đang ôm con trai đứng bên kia, hỏi.

“Hỏi vô nghĩa, anh rể em dám không giúp chị? Hơn nữa, trước khi kết hôn, ba mẹ chồng đều rất vừa lòng chị, sau khi kết hôn thì càng thích. Chị căn bản không cần phải đưa ra loại giả thiết đó cho nên chị cũng không biết phải chia sẻ kinh nghiệm gì với em.”

Nói rồi, than nhẹ, “Kỳ thật nếu chỉ xét vẻ bề ngoài thì em rất được những người lớn thích, nhưng nếu em mang theo Kiều Minh thì không nhất định như vậy.”

Thời buổi này, làm gì có gia đình nào mà muốn con trai mình chưa một lần kết hôn lại đi cưới một người tái hôn, con mang theo con trai người khác.

“Không biết, chuyện đó tình sau. Giặc đến thù đánh, nước lên thuyền lên.” Chuyện gì tới cũng phải tới, cũng không thể chưa lâm trận mà đã bỏ chạy. Cô đã gả cho Từ Sơn Tùng cũng không thể cả đời không đi gặp nhà chồng…..một lần, đúng không?

Kiều Yên cười cười, nắm lấy tay cô xoa xoa, xoa đến khi nóng lên.

“Đừng sợ, cho dù…mặc kệ như thế nào, em vẫn còn có chị.”

Kiều Hoa bật cười, nắm lại tay chị gái mình, “Nếu thật có một ngày em phải dựa vào chị, em làm người cũng quá thất bại rồi.”

‘Cái con bé ngốc này.” Kiều Yên nhìn cô, ánh mắt ôn nhu, “Có gì mà thất bại hay không thất bại, chị tuy rằng đã gả chồng nhưng vĩnh viễn vẫn là chỗ dựa để cho em có thể dựa vào, em cứ yên tâm.”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio