Đồ ăn trên xe lửa so với tiệm cơm Quốc Doanh thì mắc hơn một chút, một phần có hai món, một cơm một canh. Tuy rằng không cần phiếu nhưng ba hộp hết hai đồng tám, nói lời gấp ba cũng không hề quá.
“Trên xe lửa có toa nhà ăn, ở đó có tiệm cơm nhà, nếu các vị có nhu cầu thì có thể qua đó dùng cơm.” Nhìn cách ăn mặc cùng hành vi liên biết ba người nhất định là có tiềm lực kinh tế, chính vì vậy mà nhân viên đưa ra lời đề nghị.
“Được, cảm ơn.”
Nhân viên tàu đi rồi, Kiều Hoa mới đá nhẹ chân Từ Sơn Tùng, “Aizz, lần sau chúng ta qua đó ăn thử đi, ăn thử món mới để thay đổi khẩu vị.”
Dùng ngón chân nghĩ cũng biết được, chắc chắn toa đó không dành cho người bình thường? Cơm nhà sao, khẳng định là làm tiền.
Nhưng Từ Sơn Tùng không chút do dự đáp, “Được.”
Kiều Minh ngồi giữa hai người, ăn một ngụm cơm lại một ngụm thức ăn, còn ăn thử đồ ăn trong hộp cơm của mẹ còn của ba ba nữa, ăn đến vô cùng vui vẻ.
Ăn uống no đủ, cậu nhóc lăn lộn trong lòng n.g.ự.c Từ Sơn Tùng, dựa vào cửa sổ nhìn phong cảnh bên ngoài.
“Ngồi xe lửa thú vị không?” Kiều Hoa cào cào cằm con trai hỏi.
“ n, thú vị ạ.” Cậu nhóc mềm mại trả lời.
“Thú vị nhiều lắm sao?”
“Chính là cỡ này nè mẹ, à không, cỡ này.” Vừa nói vừa huơ tay múa chân để miêu tả.
“Hiện tại thì thú vị qua hai ngày nữa liền nhàm chán.”
“Không có đâu ạ, ở đây có mẹ, có ba ba, vì sao không thú vị được?” Chớp chớp mắt, Kiều Minh hứng thú bừng bừng nhìn Kiều Hoa, “Mẹ kể chuyện xưa cho con nghe đi, như vậy thì càng thú vị.”
Kiều Hoa bật cười, “Nào có nhiều chuyện xưa như vậy để kể cho con nghe.”
Một lúc, nhân viên tàu lại tới nữa, lần này là tới để dọn hộp cơm, nhân tiện đưa nước sôi cho hành khách.
“Ở đây có nước sôi, mọi người có uống không ạ?”
Bình giữ ấm thời này đa phần đều làm bằng nhôm, bởi vì trời rất lạnh, cho nên bên ngoài còn được bọc một lớp khăn bông.
Thời buổi này, đi xa nhà đều không thể bình nước của lão cán bộ. Trên bình nước này có khắc dòng chữ “Vì nhân dân phục vụ.” làm khẩu hiệu.
“Đồng chí, phiền cho tôi một ít nước.”
“Được ạ.”
“Đồng chí, còn tôi nữa.”
“Dạ được.” Quơ quơ bình nước trong tay, thấy sắp hết ấm, Kiều Hoa đưa cho Từ Sơn Tùng: “Anh đi lấy thêm chút nước.”
Từ Sơn Tùng nhận lấy, đang muốn đứng dậy, bỗng nhiên Kiều Minh túm anh lại không cho đi, sau đó cậu nhóc đoạt bình nước trong tay anh.
“Con giúp ba ba đi lấy nước!”
Thình thịch nhảy xuống giường, chạy tới chỗ nhân viên trên tàu.
Tốc độ chạy của Kiều Minh không quá nhanh, nhưng không biết ai làm đổ nước trên mặt đất, cho nên cậu nhóc bị trượt chân ngã đến chỗ nhân viên đang cầm bình nước.
Kia chính là nước nóng đó a! Nếu bị dính nước sôi không phải sẽ bị hủy dung sao?!
Nhanh như chớp, hai vợ chồng Kiều Hoa vội vàng đứng dậy, chạy nhanh qua chỗ đó, nhưng không kịp….
“A ~”
Mọi việc xem như đã định, nhưng không ngờ người quân nhanh thân thủ nhanh nhẹn túm lấy cổ áo Kiều Minh. Dựa theo quán tính, lăn một vòng mới rơi xuống đất.
Hai vợ chồng Kiều Hoa xong lên, ôm con trai kiểm tra, “Thế nào rồi, con không bị sao đó chứ?”
Nghiêm nhiên Kiều Minh bị dọa sợ, cậu nhóc không dám cử động. Nhân viên cũng bị dọa đến choáng váng, thiếu chút nữa bị đụng trúng, một ít nước sôi bị đổ ra ngoài, cũng may là xe chạy khá ổn định, nên người nhân viên nhanh chóng lùi ra sau hai bước.
Mọi người đều nhìn về phía Kiều Minh.
Kinh sợ, không biết phải làm sao….Hốc mắt cậu nhóc đầy nước mắt.
“Mẹ, mẹ… Ô ô…..”
“Minh Minh, không phải nói con đừng chạy loạn trên tàu sao? Nước sôi đổ lên người thì làm sao bây giờ?” Kiều Hoa gấp đến nổi mồ hôi chảy đầy đầu, trái tim cũng dâng lên tận cổ họng.
“Xin lỗi mẹ.” Kiều Minh cũng choáng váng, rõ ràng nhóc không hề chạy nhanh, nhưng mà nhóc bị trượt chân, thiếu chút nữa đã té xuống, hù c.h.ế.t nhóc rồi ô ô ô………
Mang theo nức nở, cậu nhóc dùng sức ôm chặt Kiều Hoa, “Mẹ ơi, không phải Minh Minh cố ý. Không phải Minh Minh bất cẩn đâu…”
Nhớ lại mà sợ, càng sợ mẹ và ba ba trách nhóc.
“Lần sau không như thế nữa, có biết không? Như vậy rất nguy hiểm, nếu nước sôi đổ lên mặt thì con sẽ bị bổng, bị hủy dung, như vậy sẽ rất xấu, con biết không?”
“Ân, mẹ, mẹ không cần mắng con. Con biết rồi, Minh Minh không dám nữa…”
Thở dài một hơi, “Mẹ không mắng con, chính là lần sau con phải chú ý.”
“Ân, con biết rồi, con sẽ cẩn thận….”
Một phen nước mắt nước mũi tèm lem, khóc đến thương tâm, không ngừng nấc trong lòng Kiều Hoa.