Sau khi sự kiện bán quần áo rác rưởi xảy ra, tiền lời của cửa hàng Từ Sơn Tùng giảm hẳn. Không chỉ có cửa hàng của Từ Sơn Tùng mà những cửa hàng quần áo ở phố Bạch Vân đều bị như vậy, còn những cửa hàng bán vải, bán trà,...thì không chịu ảnh hưởng quá nhiều.
Nhóm khách hàng giống như đã thống nhất với nhau sẽ không mua quần áo ở phố Bạch Vân nữa.
Cũng may là Từ Sơn Tùng được con trai chỉ điểm, anh bỏ ra một ngày đi mua vải dệt khắp các cửa hàng tại bách hóa, còn nhờ những chủ cửa hàng đó xuất hóa đơn mua hàng giùm mình.
Còn Lý Hồng Quân giọng lớn để cho anh ta tuyên truyền miệng là hợp lý rồi.
“Keng keng keng ~ Keng keng keng ~” Hai người lựa ngày chủ nhật đông khách để tuyên truyền.
“Đến xem! Đến xem, cửa hàng chúng tôi mua vải dệt ở cửa hàng chính quy, tuyệt đối không giả mạo, không phải hàng kém chất lượng! Vải đều được mua từ cửa hàng ở bách hóa, bảo đảm chất lượng, còn có hóa đơn mua hàng! Trăm phần trăm hàng chất lượng!”
“Đến xem, đến xem, tiệm của chúng tôi còn có hóa đơn mua hàng!”
Một khi có khách nào bị giọng của Lý Hồng Quân hấp dẫn tới đây, Từ Sơn Tùng liền kéo vào tiếp thị.
“Quần áo của cửa hàng nhà chúng tôi từ trước đến nay luôn đảm bảo chất lượng, ai mua cũng bảo tốt. Ngài xem, đây là hóa đơn mua hàng, chúng tôi thường xuyên đến cửa hàng vải này của bách hóa để mua vải, nếu ngài không tin có thể đến đó hỏi chủ cửa hàng bán vải, những chủ cửa hàng này đều biết tôi.”
Tờ hóa đơn được bỏ trong một bìa cứng phòng trường hợp bị người khách làm nhàu tờ giấy, cái này phải giữ kỹ để những vị khách đến sau cũng thấy rõ ràng.
Hóa đơn mua hàng của bách hóa không sai, lại nhìn thấy chất lượng quần áo trong tiệm cũng không tồi, chỉ cần là người hiểu biết một chút liền có thể thấy rõ được những chuyện này,
Xem ra cũng không giống như lời đồn lắm, ở phố Bạch Vân vẫn có những chủ cửa hàng có tâm.
Hơn nữa, Từ Sơn Tùng là người dễ làm cho người đối diện có cảm giác tin tưởng vào anh, mỗi khi anh cười như tắm mình trong gió xuân, khách hàng muốn không tin cũng khó.
Kết quả là, việc buôn bán hôm đó hơn gấp đôi những ngày thường! Nhưng vui mừng chưa được bao lâu, ngày hôm sau, các cửa hàng ở phố Bạch Vân đều học theo, mỗi cửa hàng đều có một tờ hóa đơn cho mình….
Lý Hồng Quân tức giận mắng, “Đồ bắt chước!”
“Quần áo nhà chúng tôi không chỉ có hóa đơn mua vải mà còn là hàng chính gốc, có nhãn mác rõ ràng! Nguyên một thành phố Lê An này, chỉ có cửa hàng chúng tôi có nhãn hiệu, còn lại những cửa hàng khác đều là bản lậu.”
Lý Hồng Quân nói xong, Từ Sơn Tùng vội bổ sung, “Thật ra đa số quần áo trong cửa hàng của chúng tôi đều là do vợ tôi thiết kế, tự tay may, vải dệt là mua ở bách hóa, cho nên phí tổn mới cao, bán cho ngài 28 đồng là chúng tôi không lấy lời rồi.”
Nhóm khách hàng đều tỏ vẻ ngạc nhiên, “Thật giỏi nha, đều là do vợ cậu thiết kế? Trách sao chúng tôi đi mua cửa hàng bên ngoài phố Bạch Vân không thấy, ngay cả đi bách hóa cũng không thấy. Vợ cậu bản lĩnh không nhỏ a.”
Không thể không hoài nghi vợ của chủ cửa hàng này là nhà thiết kế chuyên nghiệp.
Thổn thức một lát, có một chị gái nói: “Con gái nhỏ của tôi a luôn muốn tìm mua váy nơ giống này, đi dạo hết cái bách hóa cũng không thấy, không còn biện pháp nào khác mới phải đạp xe thật xa để đến đây mua.”
Còn tốt, nếu không tới sao biết ở đây có chỗ bán váy chất lượng thế này, hàng chính hãng, đã vậy chỉ cần đi bộ thêm năm phút tới cuối hẻm còn được thử váy!
Thời buổi này mọi người đều gầy, trừ bỏ những người gầy kiểu xanh xao vàng vọt thì ai mặc váy Kiều Hoa thiết kế đều đẹp cả.
“Được, lấy cái này đi, về sau trời nóng hơn tôi sẽ qua đây mua thêm váy, có hàng mới không?” Người nói là một nữ sinh cao trung, cô bé thích những chiếc váy ngây thơ giống vậy.
“Có, mỗi quý chúng tôi đều ra mẫu mới, cuối tháng này liền cho ra mẫu váy mới.”
Chính là có rất ít vì tồn kho không phải là một biện pháp tốt.
“Được, tiền đây, 28 đồng, có được túi nilon không?”
Từ Sơn Tùng mỉm cười, “Có túi!”