Xuyên Không, Ta Bất Ngờ Mang Con Tái Hôn

chương 342

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Sau khi Kiều Minh về nhà, đem bánh hạch đào của Tiểu Chu chia với mấy bạn nhỏ, nhân tiện kể lại chuyện hồi chiều ba mình làm anh hùng cho mấy bạn nghe.

Một đám nhóc nghe thấy chuyện hay thậm chí còn xúi Kiều Minh gọi Từ Sơn Tùng tới để kể rõ anh đánh người xấu như thế nào. Nếu như ba của Kiều Minh đá bay người xấu như nhân vật chính trong phim Hoắc Nguyên Giáp thì ba của Kiều Minh thật ngầu!

Con trai ngốc tưởng là thật, Từ Sơn Tùng ở trong phòng bếp phụ vợ nấu cơm bị con trai kéo ra ngoài làm anh dở khóc dở cười.

“Ba ba của Minh Minh tới!” Bọn nhỏ thét chói tai.

“Giới thiệu cho mọi người đây là ba ba anh hùng!” Phụt ~ Con trai anh diễn đủ sâu.

Kiều Minh hưng phấn dẫn Từ Sơn Tùng đến trước mắt bạn của mình, cậu nhóc vô cùng tự hào.

Mấy người lớn trong viện cũng bị bầu không khí này cảm nhiễm, tò mò nhìn về phía hai ba con.

Kiều Hoa không hiểu là đá người xấu có gì hay mà một lớn một nhỏ nói đến tận giờ ăn cơm. Chờ đến khi cô gọi Kiều Minh mới chịu tạm biệt mấy bạn nhỏ đi về.

“Làm cái gì mà mẹ kêu mấy lần cũng không nghe thế?”

“Mẹ ơi, con kể với mấy bạn về ba ba làm anh hùng ~”

Kiều Hoa cào cằm con trai, chế nhạo nhìn Từ Sơn Tùng một cái.

Nam nhân nhà cô từ khi nào thích nghe khen vậy?

“Ba ba anh hùng? Sao lại đặc biệt danh như vậy?” Kiều Hoa buồn cười hỏi.

“Không phải biệt danh, cái này là danh hiệu.” Điểm khác nhau này nhóc vẫn hiểu.

Phốc ~

=========

“Nha, đây là sinh viên thu thập hành lý đi học?”

Bên ngoài rất náo nhiệt, thì ra là Lưu Hiểu Hồng chuẩn bị hành lý cho con trai nhập học đại học. Ngày mai Phương Hữu Vi đi chuyến xe lúc 8 giờ, hôm nay đã bắt đầu diễn tập làm cho mọi người đều buồn cười.

Có chuyện vui nên tâm tình cũng rất tốt, rốt cuộc hai mẹ con Lưu Hiểu Hồng cũng không còn trạng thái giương cung bạt kiếm giống trước. Trên mặt Lưu Hiểu Hồng toàn nếp cười, nếp nhăn chặt đến nỗi có thể kẹp c.h.ế.t một con ruồi.”

“Còn không phải sao, hai ngày nữa đã khai giảng rồi, đi qua sớm để làm quen trước.” Lưu Hiểu Hồng nói. “Trường ở tỉnh bên cạnh sao? Ngồi xe lửa năm sáu tiếng là tới.”

Thím Điền không khỏi hâm mộ, “Thật là có tiền đồ, chờ sau này Hữu Vi học xong, cô cứ ngồi đó mà hưởng phúc!”

Phương Hữu Vi thi đại học phát huy vượt ngoài sức tưởng tượng, không chỉ điểm mỹ thuật cao thứ ba mà thành tích văn hóa cũng cao hơn đợt trước 30 điểm.

Cậu ấy thi đậu ngành thiết kế thời trang trường mỹ thuật ở tỉnh bên cạnh làm cho Kiều Hoa có chút ngoài ý muốn.

Kiều Hoa còn chọc Phương Hữu Vi, nói với cậu ấy, chờ 4 năm sau cậu ấy học xong nói không chừng cô đã mở nhà máy, nếu không tìm được việc thì cứ tới tìm cô.

Thời buổi này nhân tài đều rất hiếm nếu có thể chào mời sớm thì đối với sự phát triển của xưởng cô là vô cùng có lợi.

Mọi người đều trêu chọc cô, “Hiện tại sinh viên đều làm công việc được chỉ định nha! Sao có thể không tìm ra việc được?”

Kiều Hoa bừng tỉnh, xấu hổ vỗ vỗ đầu, “Nga, quên mất vụ này.”

Nhưng Phương Hữu Vi lại nghiêm túc nhìn cô nói: “Chị Kiều Hoa yên tâm, em sẽ không quên ân tình của chị.”

Kiều Hoa xua tay, “Không có việc gì, không phải là ân tình gì cả. Chỉ cần em học tập chăm chỉ báo đáp mẹ em chính là hồi báo tốt nhất với chị rồi.”

Ánh mắt Phương Hữu Vi nhìn cô kiên định, như hẹn trước tương lai.

Vào thu trời thường hay mưa, nhiệt độ càng ngày càng giảm, gió trời mát mẻ chuyển thành gió lạnh gào thét, đạp xe đạp phải mang bao tay vào.

Năm giờ rưỡi chiều, trời dần tối, chỉ cần một chút ánh chiều tà chiếu xuống mặt đất.

Trong căn nhà ở phía tây, Phương Hữu Vi cùng mẹ và bà nội ăn cơm chiều, trên bàn ăn chỉ có hai món chay cùng một dĩa dưa muối và chán canh ngô, tuy không ngon miệng nhưng có thể lấp đầy bụng.

“Ngày kia khai giảng, con chính là sinh viên rồi. Con với cô….cái cô gái bày ván kia, chia tay đi. Về sau con trở thành sinh viên đại học rồi, cô gái ưu tú nào mà không gặp.” Đang ăn cơm, bỗng nhiên Lưu Hiểu Hồng nói.

Phương Hữu Vi không nói chuyện, yên lặng húp chén canh ngô.

Canh có chút nóng, nhưng ngô vẫn cưng, giống như là chưa nấu chín.

“Mẹ đang cùng con nói chuyện đó, Hữu Vi, có nghe không?” Lưu Hiểu Hồng gõ đũa lên chén nhắc nhở con trai.

Lấy lại tinh thần khỏi những suy nghĩ miên man, Phương Hữu Vi theo bản năng gật đầu, “ Ân, con biết.”

“Biết thì tốt.” Thấy con trai nghe lời, hơn nữa gần đây việc vui liên tục tới, tâm trạng Lưu Hiểu Hồng đặc biệt tốt.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio