Đại tạp viện được chia thành hai khu, ngoại viện và nội viện. Ngoại viện có diện tích rất lớn, ở đây có sáu hộ gia đình sinh sống. Còn nội viện thì có diện tích nhỏ hơn một chút, có năm hộ gia đình sinh sống, nhà của Từ Sơn Tùng là nằm ở nội viện.
Đối diện nhà của Từ Sơn Tùng là nhà chị Lưu, cách vách nhà chị Lưu là Hồ gia, còn hai bên trái, phải nhà Từ Sơn Tùng là Trần gia cùng Điền gia. Kiều Hoa vẫn chưa thể nhớ mặt hết mọi người, cô cần phải có thời gian mới nhớ được, cô đi theo Từ Sơn Tùng làm quen với từng người từng người một.
Con trai lớn của Điền gia, Điền Kiến Trung sau khi nhận được kẹo mừng thì buồn bực hỏi, “Anh kết hôn?”
Điền Kiến Trung là thợ mộc, anh là con trai cả của Điền Vĩnh Khuê. Điền Kiến Trung cùng tuổi với con trai chị Lưu, nhưng cậu ta không tiếp tục đi học, mà cậu ta thì không học lên. Sau khi tốt nghiệp sơ trung thì cậu ta đến xưởng gỗ xin học nghề, sau hai năm thì được chuyển lên chính thức. Trẻ tuổi đã có việc làm, trong đại viện này, cậu ta cũng được coi là một trong những người độc thân hoàng kim, “chạm vào là bỏng tay”
“ Ân, đây là vợ của tôi.” Hiện tại, Từ Sơn Tùng có thể đường đường chính chính mà giới thiệu Kiều Hoa là vợ mình.
Điền Kiến Trung đánh giá Kiều Hoa một cách tỉ mỉ, cậu ta nghe nói đây là em gái của Kiều Yên, khó trách cậu ta nhìn có chút quen mắt. Bất quá, hai chị em vẫn khác nhau, chỉ cần quan sát kỹ một chút là có thể thấy được. Tuy hai chị em đều có đôi mắt hạnh, nhưng nhìn kỹ lại thì Kiều Hoa xinh đẹp hơn nhiều.
“Cô không phải….” Điền Kiến Trung thiếu chút nữa thì buột miệng thốt ra hai chữ quả phụ, cậu ta vội vàng sửa miệng lại, “Có hài tử rồi sao?”
Kiều Hoa cười cười, “ Ân”
Mẹ của cậu ta, Tạ Hà thấy con trai làm bầu không khí trở nên xấu hổ thì đánh mạnh vào lưng cậu ta một cái “bốp”, “Cái thằng nhỏ này, mày hỏi gì tào lào cái gì đó, chồng c.h.ế.t thì không thể tái giá hả?”
Nhà bên kia,Trần Mỹ Phùng con gái Trần gia nhận kẹo mừng hỏi: “Dì Điền, chồng ai chết, vì sao không được hỏi a?” “..........”
Trương Hồng Yến tức giận liếc con gái mình một cái, “Đi chỗ khác, con nít con nôi hỏi chuyện người lớn làm gì?”
Trần Mỹ Phùng bĩu môi, dỗi mẹ mình, “......Con mới không phải là tiểu hài tử, bo xì mẹ. Hứ!”
Hàng xóm xung quanh nhanh chóng dời để tời, người này khen một câu, người kia hỏi một câu.
“Ba người thật sự rất giống như một gia đình lắm đó! Đứa bé mới có hai ba tuổi đi? Căn bản đứa bé sẽ không nhớ đến việc này đâu, về sau thằng bé nhất định sẽ coi cậu như ba ruột!”
“Trước đây, tôi còn thử nghĩ xem đồng chí nữ nào mới phù hợp với Từ Sơn Tùng. Hiện tại xem ra, không cần suy nghĩ nữa. Nhìn hai người thế này, tôi thấy không còn gì hợp hơn. Thêm một đứa bé thì tốt chớ sao, có ai lại ngại thêm con bao giờ!”
“Đúng đó! Đúng đó! Nhìn hai người vô cùng xứng đôi vừa lứa.”
Mấy vị bác gái, thím, mỗi người nói một câu, mỗi câu đều khen lấy khen để ba người. Bầu không khí càng thêm thân thiện, ngay cả Kiều Hoa cũng dần dần buông lỏng, cô cảm thấy là không tệ như cô nghĩ.
Hàng xóm bảo với Kiều Hoa, sau này cô có gặp khó khăn gì thì cứ đến tìm họ, chỉ cần có thể giúp đỡ, họ sẽ giúp đỡ hết mình.
Kiều Hoa mỉm cười cảm ơn, đứng lại hàn huyên một hồi, cô đi theo Từ Sơn Tùng về nhà, để dọn dẹp nhà cửa cho xong.