Xuyên Không, Ta Bất Ngờ Mang Con Tái Hôn

chương 66

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Vương Bân càng nhìn càng không cảm thấy cam lòng, anh ta đi về phía trước hai bước. Kiều Minh sợ hãi mà trốn vào lòng mẹ mình.

“Đi ra ngoài.” Kiểu Lộ ôm lấy con trai, không vui trừng mắt với anh ta.

Vương Bân không có động tĩnh, anh ta vẫn cứ như cũ đi đến chỗ hai mẹ con cô. Ánh mắt Từ Sơn Tùng tối sầm lại, anh đứng dậy, chắn trước mặt hai mẹ con.

“Cút.”

“Cút con mẹ mày! Ông đây không cút!”

Thái độ của Từ Sơn Tùng đã chọc tức Vương Bân, anh ta nảy sinh ý định ác độc. Vương Bân trừng mắt nhìn mẹ con Kiều Hoa, trong mắt anh ta hiện ra tia bạo lực, “Kiều Hoa, trước đây, ông đối xử với cô thế nào? Tìm cho cô công việc, tặng cho cô nhiều đồ tốt. Kết quả thì sao, mẹ nó, cô nói đá liền đá ông đây. Ông đây còn chưa đồng ý chia tay với cô! Cô dựa vào cái gì kết hôn với anh ta!”

Anh ta chính là không nuốt trôi cục tức này, dựa vào cái gì, anh ta đối với cô tốt như vậy, dựa vào cái gì mà cô nói đá, liền đá anh ta!

Thanh âm kia cơ bản là đang gào lên, cơ hồ thu hút hết hàng xóm nhìn qua đây.

Kiểu Lộ cạn lời, “Đồ anh đưa tôi đã trả lại hết cho anh từ lâu, hiện tại tới đây nói, anh tưởng anh muốn nói gì thì nói à?”

“Ai nha nha Vương Bân, anh ở đây phát điên cái gì? Thật là mất mặt mà.” Trần Mỹ Phùng không chờ nối, gấp gáp chạy ra đây xem kịch vui.

Lưu Hiểu Hồng lo lắng không thôi, “Cái tên hỗn đản Vương Bân này! Cậu bị điên à, người ta đã không còn quan hệ gì với cậu, hiện tại người ta cũng đã kết hôn. Cậu hà tất gì phải treo cổ ở một cành cây. Cậu thấy cậu so được với Từ Sơn Tùng à, mà ở đây quấn lấy Kiểu Lộ không tha?”

Trần Mỹ Phùng cười ha hả, “Vương Bân, thật là mất mặt mà, không phải anh tự cao tự đại lắm sao, không phải anh là người có tiền sao, không phải anh búng tay là có hàng đóng cô bao quanh sao? Người đâu hết rồi mà anh ở đây nhớ thương vợ người ta. Anh đúng là không có chút tiền đồ mà!”

“Cút đi! Chuyện của lão tử liên quan gì đến các người!”

“Từ Sơn Tùng đúng không?” Anh ta hung hăng nhìn về phía Từ Sơn Tùng, chỉ vào anh, “Vợ nhỏ của mày không sớm thì muộn cũng đá mày đi thôi. Cô ta chính là bạch nhãn lang, ông đây khuyên mày…”

Không đợi anh ta nói xong, Từ Sơn Tùng nắm chặt khớp tay, cằm lấy cổ áo Vương Bân, quăng anh ta ra ngoài sân, “Cút.”

Chuyện này quá đột ngột, Vương Bân không kịp phòng bị, anh ta bị Từ Sơn Tùng ném đi, lảo đảo đứng dậy, suýt chút nữa thì không đứng lên nổi. “Mẹ mày, dám đụng đến ông đây! Mày giỏi thì đánh ông đây xem?”

Vương Bân đứng dậy, anh ta đối với Từ Sơn Tùng càng thêm chán ghét, trong lòng không khỏi xìu xuống một chút.

Nhưng anh ta ngại mình bị mất mặt, cố gắng bày ra bộ dạng hung tợn của mình.

Từ Sơn Tùng cố gắng đè ép cơn tức giận, anh gằn giọng, “Vậy thử xem.”

Những lời này đương nhiên là đã khiêu khích Vương Bân. Từ khi anh rể của anh ta làm xưởng trưởng của xưởng ươm tơ, toàn bộ người trong thành phố này không ai dám chọc đến anh ta. Hôm nay, gặp phải tên nghé con không sợ cọp, nếu anh không cho tên tiểu tử Từ Sơn Tùng này nếm mùi thì anh ta không phải là Vương Bân…

“A! A!”

Tay chân của Vương Bân vặn vẹo, tay anh ta vừa mới nhấc lên đã bị Từ Sơn Tùng nhẹ nhàng nắm lấy. Một loạt động tác nước chảy mây trôi xảy ra, Từ Sơn Tùng dễ dàng nhấc bổng anh ta lên như đang xách bao tải, sau đó, Từ Sơn Tùng xoay người, liền ném anh ta xuống sân, so với ném con gà còn nhẹ nhàng hơn.

Mới đầu, mọi người đứng vây xem ở trước nhà Từ Sơn Tùng đã giải tán, sợ hai người đánh nhau sẽ liên lụy đến mình. Thẳng cho đến khi Vương Bân rơi xuống đất, bọn họ lên tinh thần, lập tức quăng chén đũa, chạy đến đây xem kịch vui.

Kiều Hoa chưa từng gặp qua dáng vẻ này của Từ Sơn Tùng. Trước mặt cô, anh lúc nào cũng là một nam nhân ôn nhu, ngây thơ, khác một trời một vực so với bây giờ. Khuôn mặt anh hiện giờ rất lạnh, thân thể phảng phất cứng rắn như một khối đá ngầm, lạnh lùng, hờ hững, không một người nào dám lại gần.

“A ~ Đau đau đau! Buông ra! Buông ra! Tên kia, mày mau buông ra!” Vương Bân đau đến nhe răng trợn mắt, ngũ quan của anh ta cũng vặn vẹo thành dữ tợn, anh ta cảm thấy tay mình sắp bị Từ Sơn Tùng bóp nát rồi.

Ở trước mặt Từ Sơn Tùng, Vương Bân thật sự quá yếu ớt. Không nói đến cái khác, chỉ riêng khí chất tỏa ra, hai người đã chênh nhau một trời một vực rồi. Một người như con núi tám trăm năm, một người như que củi mục.

Nguyên bản, Vương Bân muốn là cho Từ Sơn Tùng xấu mặt, nhưng hiện tại, người mất mặt là anh ta. Ánh mắt của Vương Bân nhìn về phía vợ chồng hai người dần dần có xu thế ngoan độc. Thẹn quá hóa giận, anh ta thật sự muốn đ.ấ.m cho Từ Sơn Tùng một trận, nhưng lý trí lại mách bảo anh ta, anh ta nhất định sẽ không chịu nổi một cú đ.ấ.m của Từ Sơn Tùng.

Anh ta nghiêng đầu sang một bên, thấy cái gì.

Bỗng nhiên, Vương Bân túm lấy một cục gạch đứng dậy, vọt qua.

Thời điểm ngàn cân treo sợi tóc ~

“Không được đánh ba ba!” Không thể tin được, người phản ứng đầu tiên lại là bạn nhỏ Kiều Minh ba tuổi!

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio