Xuyên Không, Ta Bất Ngờ Mang Con Tái Hôn

chương 87

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Hàng xóm xung quanh miệng năm miệng mười hỏi thăm, bọn họ xoa mắt từ trong nhà đi ra. Mà ngoài trời, vẫn lạnh đến rét run, gió thổi qua lạnh đến thấu xương.

“Vừa rồi là tiếng la của ai?”

“Cửa kính nhà ai bị vỡ, hay là tôi nghe lầm?”

Kiều Hoa vội vàng mặc quần áo vào rồi đi xuống giường, trước khi ra khỏi phòng, cô không quên dịch dịch góc chăn cho con trai.

“Có người ném đồ vào cửa kính phòng ngủ của chúng tối, bây giờ Từ Sơn Tùng đang đuổi theo người đó.” Kiều Hoa nhíu mày nói.

“Gì? Còn có chuyện này?” Chị Lưu giật mình, xung quanh đại viện sao còn có người thiếu đạo đức như vậy a.

“Ai nha, trời tối như vậy, đừng xảy ra chuyện gì nha!” Thím Trần kéo áo ngoài lên, đi ra cửa nhìn. Bên ngoài trời tối đen như mực, không có bóng người.

“Đúng vậy.” Ngô Quế Phương đi đến vỗ vỗ bải vai Kiều Hoa. “Sao lại để cậu ấy đuổi theo, cửa kính đổi cái mới là được. Đã hơn nửa đêm rồi, vạn nhất gặp đúng người xấu….”

“Ai ~” Kiều Hoa thở dài. “Này là vừa lúc định ra ngoài cửa bắt gặp người. Từ Sơn Tùng theo bản tính liền đuổi theo, chỗ nào nghĩ nhiều như vậy.”

Ban đêm nhiệt độ thấp, hàng xóm nghe thấy tiếng động thì chạy ra nhìn thử tình huống. Bọn họ ở lại an ủi Kiều Hoa một hồi liền quay về nhà nghỉ ngơi.

Mùa đông ở Lê An mà không có cửa sổ, tuyệt đối không ngủ được. Gió lạnh gào thét làm cho lòng người sợ hãi. Mấy thím trong nội viện nhiệt tình nghĩ cách để sửa cửa kính cho nhà Kiều Hoa.

“Tìm một tấm gỗ rồi đóng đinh vào, có thể chắn gió.”

“Đừng.” Thím Trần không đồng ý, “Hơn nữa đêm rồi còn đóng đinh, ồn ào người khác nghỉ ngơi. Vẫn nên đi lấy báo dán lại thì hơn. Con trai tôi ở văn phòng thường xuyên lấy báo về, để tôi về nhà lấy. Dán báo đỡ đêm nay rồi ngày mai lại kêu người sửa cửa kính.”

“Dạ vâng, con cảm ơn thím Trần. Làm mọi người thêm phiền toái rồi, mọi người mau quay về nghỉ ngơi.”

Đêm đông không nên ở bên ngoài quá lâu, hàng xóm cũng lục tục kéo nhau về, mọi người còn không quên suy đoán.

“Có phải là Vương Bân hay không?”

“Tôi cũng nghĩ thế.”

“Tôi cũng cho là cậu ta.”

“Ai, sáng mai, tôi nhìn thấy cậu ta phải nói chuyện này cho rõ mới được!”

“Nói cậu ta cũng vô dụng thôi, tìm mẹ cậu ta đi.”

======================

Đại khái, hai mươi phút sau, Từ Sơn Tùng quay về. Lúc này, Kiều Hoa đã gấp đến độ đứng ngồi không yên. Cô chạy ra ngoài cửa nhìn một lát, đến lúc lạnh không chịu nổi nữa, thì lại chạy vào nhà.

Bóng đen dần dần đến gần cửa, rất nhanh liền thấy rõ, bóng đen đó là ai.

Là Từ Sơn Tùng. Kiều Hoa vội vàng đứng dậy nghênh đón, cô rót cho anh một chén nước ấm, vội vàng đưa qua.

“Thế nào, là ai thiếu đạo đức mà đi phá cửa nhà chúng ta?”

Đã qua hơn nữa tiếng đồng hồ, cơ thể Từ Sơn Tùng không những không lạnh, mà người lại, còn nóng đến kinh người.

Kiều Hoa hoảng sợ, dùng mu bàn tay sờ trán anh.

Từ Sơn Tùng đi đến bên bàn cơm ngồi xuống, anh nắm lấy tay vợ, một tay khác đưa ly nước lên uống.

Vừa mở miệng, trong miệng cũng phun ra một làn khói, mờ mịt trong không khí, khiến cho không thấy rõ khuôn mặt của anh.

“Không có việc gì, người đã bị anh bắt được, anh đã đánh cho một trận.”

Kiều Hoa kinh hãi, dựa gần vào anh ngồi xuống, “Thiệt hay giả? Anh đi ra ngoài đánh nhau?”

Nói rồi, cô kề sát vào mặt anh, cẩn thận nhìn anh từ trên xuống dưới, nhưng lại bị anh túm ra xa.

Từ Sơn Tùng đứng dậy, anh đi vào phòng ngủ, “Không có việc gì, là anh đánh hắn ta, không phải hắn ta đánh anh. Về sau nếu hắn ta còn dám tới, gặp một lần anh nhất định đánh hắn một lần.”

Từ Sơn Tùng cũng không cảm thấy, dùng bạo lực có gì không tốt. Nếu người phạm anh, anh nhất định phải truy cứu!

“Là ai a? Hắn ta trông như thế nào?” Kiều Hoa hỏi

Từ Sơn Tùng dừng một chút, lắc đầu, “Không thấy rõ.”

Trong phòng đã sớm không còn không khí ấm áp, mặt bạn nhỏ Kiều Minh cũng càng ngày càng lạnh. Kiều Hoa chạy nhanh qua nhà thím Trần ôm chồng báo về giao cho Từ Sơn Tùng.

“Dán cửa lại, rồi ngày mai lại sửa.”

“Được.”

Cửa sổ cách giường tầm một mét rưỡi, cũng không gần lắm. Nếu không, kính vỡ lúc nãy đã quẹt vào làm người bị thương rồi.

“Mẹ?” Thời điểm Từ Sơn Tùng dán cửa sổ, làm ra chút động tĩnh, đem Kiều Minh đánh thức.

Kiều Hoa nhanh chóng chạy tới vỗ con trai, “Sao lại tỉnh? Không có việc gì, con ngủ tiếp đi. Cửa sổ hỏng, ba ba đang sửa lại. Con ngủ đi.”

“Không cần hư….” Cậu nhóc chẹp chẹp miệng nói. Ở trong lòng Kiều Hoa chỉnh lại tư thế, không đến mấy giây lại nhắm mặt ngủ say.

Kiều Hoa cạn lời, cười cười, hôn gương mặt của cậu.

Đứa nhỏ này, thật sự rất ít khi gây phiền phức cho cô.

“Sơn Tùng, anh tùy tiền dán thôi, đừng để bị lạnh.”

“Anh biết rồi.”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio