"Được rồi, bản Vương đã đem thông đạo gia cố qua một lần, các ngươi lần lượt xuất phát đi!"
Đem mọi chuyện xử lý ổn thoả, Thiên Mục Thiềm đằng không đứng một bên, phất tay chỉ đạo chúng yêu vượt giới.
Hàng ngàn hàng vạn yêu tu dưới sự chỉ đạo của trưởng bối trong tộc phân theo từng tộc đàn lần lượt chiếm cứ một khu vực chờ tiến vào thông đạo.
Tuy đông đúc nhưng không ồn ào xô đẩy, ai nấy đều vô cùng nghiêm chỉnh không khác gì một đội quân tinh nhuệ đã trải qua huấn luyện.
Chúng yêu lần này tới không cao tầng thì cũng là tinh anh, tuy thỉnh thoảng lẫn nhau vẫn xảy ra ma sát nhưng một khi có việc đều biết nên hành xử như thế nào.
Thiên Mục Thiềm đứng một bên xem xét cũng vô cùng hài lòng.
Đám thuộc hạ này không tệ!
"Xuất phát đi!" Yêu Vương hạ lệnh.
"Rõ!" Chúng yêu đều đồng thanh hô to.
Đệ tử của Hoàng Trùng Tộc tinh thần vô cùng phấn chấn xung phong đầu tiên, dưới sự dẫn dắt của một Tinh Anh đệ tử liền đâm đầu vào trong thông đạo.
Những tộc đàn khác cũng không cam lòng yếu thế, đợi đến lượt đều tranh nhau tiến vào.
Bên phía khu vực của Mộc Linh Tộc, Mộc Khả tộc trưởng khe khẽ thở dài, lão bất động thanh sắc dùng thần niệm truyền âm phân phó chúng tộc nhân:
"Qua Tiểu thế giới đó các ngươi tìm tòi tài nguyên thì tìm, nếu được thì tránh xung đột với bản thổ sinh linh a! Chung quy cũng là chúng ta mang đến cho bọn họ một tràng tai hoạ.
Ài!"
"Vâng, tộc trưởng!" Mộc Linh Tộc nhân bản tính hòa ái, cũng không muốn xảy ra xung đột gì, mà sự việc lần này khởi nguồn là từ bọn họ a.
Mặc dù không muốn nhưng việc gì đến cũng phải đến, Mộc Hà cùng Mộc Vân dẫn đầu một đám thiên kiêu Mộc Linh Tộc đạp vào Hư Không Thông Đạo.
Một canh giờ sau, hiện trường chỉ còn lại cao tầng của các tộc, Thiên Mục Thiềm phân phó vài câu kêu bọn họ trông chừng nơi này rồi bản thân cũng lập tức biến mất.
! ! ! ! ! ! ! !
Thiên Việt đại lục, Hoá Yêu Cốc.
Phóng tầm mắt nhìn tới, cả một vùng sơn cốc bạt ngàn đều bao phủ một tầng mây đen âm trầm.
Những tia sét dọc ngang du tẩu, áp lực cực đại đè nén khiến tâm thần người run rẩy.
Từ nơi sâu xa dường như Thiên Địa đang nổi giận muốn tru sát những kẻ phản nghịch xâm lăng.
Trung tâm Hoá Yêu Cốc đều là một mảnh hoang vu tĩnh lặng không một sinh linh hay ngọn cỏ,
trong hư không hoang mạc sừng sững phiêu phù một hắc động rộng lớn tầm ba trượng, hắc động đem ngòm thâm thúy như muốn hút hồn người.
Đột nhiên, bên trong hắc động tĩnh lặng phát ra một chút ba động nhỏ bé.
Một bóng người từ trong đó vọt ra, đó là một thanh niên kì quái: cái đầu trọc lốc nhưng bên trên lại phiêu phù hai cọng râu dài khẽ ve vẩy.
Hoàng Trùng Tộc!
Hắn dang hai tay, hít một hơi thật sâu:
"Đây chính là hương vị của Tiểu Thế giới sao? So với Tổ Yêu Giới thì kém hơn một chút a, linh khí còn tạm được, yêu khí cũng quá mỏng manh đi?"
"Đại ca à, tiểu thế giới mà thôi, làm sao so được với chủ giới?" Một giọng nam tử mang theo khinh thường từ phía sau chậm rãi vang lên.
Nhìn bộ dáng hắn giống nam tử đầu lĩnh Hoàng Trùng Tộc kia tới sáu phần, theo cách gọi có lẽ là thân đệ đệ của hắn.
"Đệ cũng đừng khinh thường, tuy không so được nhưng vẫn phải cẩn thận, có một số nhân vật trong này không phải chúng ta có thể trêu chọc, ngươi còn nhớ chuyện của Nhân Hoàng Thành đi? Đừng có dẫm vào vết xe đổ!" Nam tử Hoàng Trùng Tộc đầu lĩnh nghiêm mặt dặn dò.
Mà người sau nghe vậy hơi biến sắc mặt, thậm chí nghe đến chuyện này hắn còn hơi rùng mình, Tiểu thế giới đó cực độ khủng bố a!
Trong thời gian hai người trò chuyện, mấy ngàn tộc nhân Hoàng Trùng Tộc cũng lần lượt đi ra, hắn khẽ phất tay phân phó:
"Chia nhau ra đi thôi, cẩn thận một chút, tốt nhất lợi dụng tiên cơ vơ vét một phen đi!"
"Tuân lệnh Thiếu chủ!"
Mấy ngàn người nghe lệnh chia thành từng tốp nhỏ, phóng đi các nơi thám thính chuẩn bị vơ vét một phen.
Theo sau Hoàng Trùng Tộc là các tộc đàn khác, bọn họ đều vận dụng cách tương tự, ai nấy đều bừng bừng phấn chấn mong chờ một buổi thu hoạch tràn đầy nhưng không ai biết trước được liệu đây là một buổi đi săn hay sớm đã trở thành con mồi?
! ! ! ! ! !.
.
Thiên Ma Giáo.
Từ khi Thiếu Giáo chủ lên nhậm chức điều hành toàn bộ tông môn, chỉ trong một thời gian ngắn đã dành được uy vọng đáng kể.
Người phàm sinh hoạt vẫn như bình thường, thi thoảng gặp Thiên tai hay hạn hán Thiên Ma Giáo đều phái ra tu sĩ giúp đỡ.
Nếu như không mang y phục của tông môn nhiều người còn lầm tưởng bọn họ là nhân sĩ chính đạo, nhưng đối với người phàm dù chính hay ma thì chỉ cần không làm ảnh hưởng đến cuộc sống đơn bạc của họ là được.
Bởi vậy dưới lãnh thổ của Thiên Ma Giáo không hề xảy ra những chuyện huyết tế đồ thành như thế nhân hay đồn về Ma đạo.
Bên cạnh đó, dưới sự hợp tác giữa ba tông môn còn lại trong Đông Hoang, cùng lời khuyên bảo bằng vũ lực với những trường hợp cứng đầu, những lời đồn thổi bất mãn về hành động phát động chiến tranh gây hấn cũng dần lắng xuống.
Cũng nhờ sự dẫn dắt của Thiếu Giáo chủ mà toàn thể Giáo phái không chỉ uy vọng mà thực lực đều đề thăng một bậc.
Từ Đường Chủ tới Hộ Pháp, dưới sự phân phối tài nguyên hợp lý rất nhiều người đều có sự đột phá mạnh mẽ.
Cụ thể có tới chín vị Đường chủ được đề thăng lên Hộ Pháp, ba vị Hộ Pháp được đề thăng lên Thái thượng, còn chức vị Đường Chủ khuyết thiếu đều phải dựa theo công huân để bổ khuyết bởi vì đạt đến thực lực này quá nhiều a!
Còn đến cấp bậc đệ tử thì không cần nói!
Mà La Sinh thực lực đạt đến Hoá Thần đỉnh phong, chỉ kém một bước là đăng lâm Bán Bộ Thượng Cảnh, hai vị khác cũng đột phá tới Hoá Thần hậu kỳ.
Toàn thể Thiên Ma Giáo đều thay đổi mạnh từ trong lẫn ngoài!
Hôm nay, một ngày như bao ngày, các đệ tử người thì tu luyện, người thì nghiên cứu võ kĩ hay các chức nghiệp.
Đột nhiên, bầu trời trong xanh nổi lên một tầng huyết vân, từ mờ nhạt đến đỏ đậm, cuối cùng đặc sệt như máu.
Huyết vân bao trùm phạm vi vạn dặm, bên trong còn có lôi xà du tẩu thi thoảng lại nổ vang.
Đệ tử bàng hoàng không biết chuyện gì xảy ra, tuy lâm vào rối loạn tạm thời nhưng cũng rất nhanh liền khôi phục.
Tai hoạ ập tới khắc có người trên cao đỉnh lấy, không phải sao?
Nhưng cũng không ai nén nổi tò mò, đệ tử bế quan đều xông ra khỏi nơi bế quan để xem xét, luyện đan luyện khí học đồ đều vứt bỏ công việc dang dở chạy ra ngoài.
Tiếng xì xào bàn tán vang lên khắp nơi.
"Sư huynh, huynh nói xem đây là chuyện gì xảy ra? Không lẽ có vị đại ma nào đó muốn ra tay với bổn giáo?" Một vị nam đệ tử trẻ tuổi mặc phục sức ngoại môn hiếu kì hỏi vị sư huynh ngay bên cạnh mình.
"Ngươi hỏi ta ta biết hỏi ai? Nhưng chắc không phải đâu!" Vị sư huynh kia cũng có chút lo âu.
"Các ngươi lo lắng quá mức rồi, nhìn xem, mấy vị Hộ pháp đều xuất hiện, thần tình tuy ngưng trọng nhưng cũng không lộ ra biểu cảm gì khác, như vậy sự việc này đối với bọn họ cũng không là gì, thêm nữa, Giáo chủ thần công cái thế, dù là hai vị Bán Bộ Thượng Cảnh lão tổ của chính đạo đều bị ngài lật tay phế tu vi, có ngài toạ trấn các ngươi còn lo lắng cái gì?" Lại một vị sư huynh khác một bộ cơ trí phất tay chỉ điểm cho hai vị sư đệ mới gia nhập tông môn.
Nhắc tới Giáo chủ trong giọng của hắn không khỏi lộ ra vẻ sùng kính cùng hướng tới.
Có thể hai vị sư đệ này không biết nhưng hắn chính là người đã tham dự qua Thánh Chiến, lập được công lao nên được đề thăng lên đệ tử nội môn.
Trong trận chiến đó, hai vị lão tổ chính đạo quang huy bực nào, thần thông bực nào, phát ra uy thế cho dù các vị Thái thượng hộ pháp đều không chống đỡ được, thế nhưng hai người đó lại bị Giáo chủ tiện tay tiêu diệt, người thì phế người thì bị phong cấm.
Hình ảnh đó không thể xoá nhoà!.