Lục Thanh Trúc kiếp thứ nhất nhìn cảnh này gương mặt không khỏi hiện lên nồng đậm sự vui mừng.
Cuối cùng cũng đánh tan được phòng tuyến của nàng ta, như vậy quá trình dung hợp sẽ dễ dàng hơn nhiều.
Nhưng đồng thời, trong lòng ả cũng có chút tiếc hận, nếu biết hậu thế này tố chất tâm lý kém như vậy liền lập tức đem hình ảnh phóng xuất là được a.
Bây giờ lại không công tổn hao mấy trăm đầu hồn nô cùng tám thành linh hồn lực của hậu thế.
Phí phạm a!
Ả cách không nhiếp Tiểu Thanh Trúc vào trong tay, vận công chuẩn bị đem nàng hoàn toàn hấp thụ thay thế, đột nhiên một luồng sức mạnh không cách nào kháng cự đem nàng đánh bật ra ngoài.
Lục Thanh Trúc kiếp thứ nhất vô cùng kinh hãi, không hiểu sao lại xảy ra chuyện như vậy, ả muốn thử một lần nữa đem hai linh hồn dung hợp.
Thế nhưng ý nghĩ này vừa xuất hiện, bên trong bản nguyên hồn thể mỏng manh của Tiểu Thanh Trúc đột nhiên sáng lên một đạo bạch quang ảm đạm.
Ánh sáng yếu ớt nhìn như vô hại nhưng người trước lại vô cùng sợ hãi, không dám sinh ra một chút tà niệm.
Bởi vì vừa nhìn vào nó ả đã có một loại xúc động muốn cả hai dung hợp nhưng không phải nàng làm chủ mà là do hậu thế kia làm chủ, mà ả sẽ hoàn toàn bị ma diệt linh thức.
Mà nàng loáng thoáng thấy qua hình bóng một nam tử, hắn ôn hoà nở nụ cười như người phụ thân hiền từ nhìn con gái.
Đại khủng bố a!
Đây là chuyện gì xảy ra, rốt cuộc là ai có năng lực lớn đến vậy bày ra hẳn một đạo cấm chế kinh khủng như thế?
Còn nữa, tuy chỉ thoáng qua nhưng nàng chắc chắn thấy qua một người.
"Nam tử đó là ai? Không lẽ là cha ruột của đứa trẻ? Nhưng cả tám kiếp trước tu vi của ta đều đạt đến Tiên Tôn cảnh đỉnh phong, được coi là trần nhà của Tiên giới, mà bên trên ta chỉ có! Tiên Đế! Không lẽ nàng ta là hậu nhân của Tiên Đế? Nếu là vậy tại sao lại bị người truy sát? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
Lục Thanh Trúc kiếp thứ nhất vừa khiếp sợ lại nghi hoặc.
Từ lúc Tiểu Thanh Trúc sinh ra đến nay ả mới thức tỉnh một lần, trùng hợp đó lại là hình ảnh ban nãy.
Nếu để ả biết được gia thế chân thật của nàng chắc chắn sẽ vừa thổ huyết vừa nghi hoặc cho mà xem.
Đột nhiên ả biến sắc mặt, thần niệm trải dài ra bên ngoài, một khung cảnh như tận thế đập vào mắt.
! ! ! ! ! !
Một vùng sơn lâm nào đó trong lãnh thổ Tổ Yêu Giới.
Lục Huy cùng Lục Hồ hai cha con đang nghỉ ngơi sau một ngày đi đường vất vả.
Lãnh Thổ Tổ Yêu Giới lớn hơn Thiên Việt đại lục gấp trăm lần có thừa, không gian lại vững chắc không cách nào xé rách.
Bởi vậy muốn tới được địa điểm đánh dấu ít nhất cũng cần năm ngày liên tục phi hành không ngừng nghỉ.
Mà cũng không thể quang minh chính đại bạo tốc vù vù, nếu không bị mấy đại yêu để mắt tới vẫn rất phiền phức, vì vậy càng tốn thời gian dài hơn.
Tuy hơi lâu một chút nhưng Lục Huy vẫn quyết định nghỉ ngơi, dù sao còn có Lục Hồ con bé ham ăn này a, với lại hắn cũng cần phải giữ vững trạng thái tốt nhất để đề phòng bất trắc.
Mà trong thời gian này có thể dùng vào việc tu luyện nên cũng không coi là lãng phí.
Hôm trước ăn gà nên hôm nay đổi khẩu vị.
Ăn nhiều đồ chiên nướng hay lắm dầu mỡ cũng không tốt.
Cắt một chút rau quả rừng, thêm một ít gia vị cùng vài quả sấu, lại bắt thêm con vịt rừng làm món lẩu vịt om sấu, ăn bát canh chua giải ngấy cũng không tệ.
Đem xong mấy cái nguyên liệu đã sơ chế bỏ vào nồi hầm, Lục Huy cũng không thể không cảm thán Tổ Yêu Giới nguyên liệu nấu ăn thật phong phú.
Từ rau thịt củ quả các loại vô cùng đa dạng, mà đều là loại cực phẩm a!
Nếu để cho người của Tổ Yêu Giới nghe được những lời này, bọn chúng không đào sâu ba thước đất đem hắn chôn sống đã là quá nhân từ rồi!
Vừa bật bếp đun xong thêm cái nồi cơm trắng, đột nhiên tiếng của hệ thống vang lên dọa Lục Huy giật nảy cả mình:
[Ting! Hệ thống cảnh báo, hệ thống cảnh báo!
Phát hiện xâm nhập giả có ý đồ phá hủy nhiệm vụ ban bố, hệ thống tiến hành phạt cảnh cáo!
Tít! Tít! Tít!
Hình phạt cảnh cáo đã thi hành, tiến trình nhiệm vụ vận hành ổn định!
Ký chủ có thể tiếp tục hoàn thành nhiệm vụ của mình!]
Lục Huy nghe vậy có chút lo sợ, hệ thống xưa nay làm bất kì việc gì đều ổn thoả, chưa xuất hiện cái gì sai xót.
Thế mà bây giờ đột nhiên nhảy ra một cái có thể ảnh hưởng đến tiến trình thi hành nhiệm vụ, như vậy dùng đầu ngón chân cũng có thể nghĩ tồn tại đó không hề đơn giản, đối với hệ thống không là gì nhưng đối với hắn lại là uy hiếp cực lớn.
Dù sao cũng không ai muốn bị một vị đại năng suốt ngày dòm ngó a!
"Hệ thống, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?" Lục Huy trầm giọng hỏi.
[Hồi ký chủ, có một luồng bổn nguyên linh hồn muốn xâm chiếm con gái lớn của ngươi!] Hên thống không nhanh không chậm trả lời, dường như không có bất kì thứ gì có thể ảnh hưởng khiến nó phát sinh ba động.
"Cái gì? Ngươi nói thật?" Lục Huy vô cùng phẫn nộ xen lẫn lo lắng, không xác định mà hỏi lại.
[Hệ thống thông tin đều là chân thật, mời kí chủ không nên nghi vấn!]
"Nàng không có việc gì đi?"
[Bổn hệ thống đã xử lý răn đe đối với kẻ cố tình làm nhiễu loạn nhiệm vụ của hệ thống!]
Nghe vậy hắn biết con bé tạm thời hẳn là an toàn, bổn nguyên linh hồn kia cũng sẽ không dám làm bậy.
Bổn nguyên linh hồn? Không phải là linh hồn kiếp trước của con bé đấy chứ? Làm sao lại thức tỉnh nhanh vậy?
Lục Huy vô cùng lo lắng nhưng tạm thời hắn cũng bất lực, biết tin con Tiểu Thanh Trúc an toàn là được rồi!
"Phụ thân, người lại có gì buồn sao? Hôm nay ta lại thấy người thở dài?" Lục Hồ giương đôi mắt to tròn nhìn lấy hắn, Lục Huy có thể nhìn ra trong mắt nàng chất chứa lo lắng.
"Không có gì, ba ba vẫn ổn, còn không cần lo lắng!"
"Thật sao?"
"Ừm, Tiểu Hồ nhà ta đói chưa? Cơm sắp chín rồi để ba lấy cho con ăn ha?"
"Ừm, ừm, đói! con đói!" Nghe đến ăn, hai mắt Lục Hồ liền toả sáng, không hổ danh là ăn hàng a.
Đem nàng lừa dối đi qua, Lục Huy khẽ cười khổ một tiếng.
Lần trước nói sẽ che dấu tốt tâm trạng không lộ biểu cảm trước bọn chúng để tránh lo lắng nhưng cuối cùng vẫn chưa làm được, xem ra người làm phụ thân như ta đây cũng rất thất bại a!
Canh giữ một hồi lửa nữa cho thức ăn đảm bảo chín đều thơm ngon, Lục Huy mới ngước mắt nhìn trời, tâm trạng vô cùng phức tạp.
Trong lòng mặc niệm, hắn câu thông hệ thống:
"Hệ thống, ngươi muốn ta trở thành người cha tốt sao?"
[Đúng vậy thưa ký chủ, một người Toàn Năng!] Hệ thống không chút do dự trả lời.
"Vậy ngươi nói xem nếu làm cha mà không bảo vệ được cho con cái của mình thì người cha như ta đây còn có ích gì?" Lục Huy cũng có chút nghẹn ngào.
Hắn có thể tưởng tượng được lúc đó Tiểu Thanh Trúc của hắn có bao nhiêu vô vọng bất lực, nàng hẳn rất tưởng niệm đến hắn, chờ mong có phụ thân bên cạnh.
Nhưng cuối cùng hắn ở đâu? Thậm chí nếu như không có hệ thống nhắc nhở hắn còn không biết một chút gì, vẫn còn nhởn nhơ vui vẻ a?
Một gia đình là nơi để người ta có thể nương tựa, chia sẻ lẫn nhau nhưng con gái hắn lúc đó sợ hãi lại không có nơi nương tựa, gánh vác cả một tông môn cũng không có người chia sẻ.
Buồn sao? Buồn!
Bất lực sao? Bất lực!.