Nữ Pháp tướng hơi ngước mặt lên nhìn trời.
Khuôn mặt nàng bị một tầng bạch vụ mông lung mờ ảo che đậy không nhìn ra hỉ nộ ái ố.
Lục Thanh Trúc kiếp thứ nhất tâm niệm vừa động, Pháp tướng liền di chuyển.
Chân đạp hư không hắc động, đầu đội Hồng Liên Nghiệp Hoả, từ xa nhìn lại tựa như một Thần Ma Thượng Cổ đang vi hành, Thiên Địa vì đó trải đường tán hoa.
Nhưng người hiểu chuyện đều biết một tràng sinh tử chiến đang diễn ra, tiến trình vô cùng quyết liệt.
Thiên Diệt Nhân, Nhân Kháng Thiên!
Một con người nhỏ bé yếu ớt đang cố gắng xoay chuyển tìm sinh cơ trong tử lộ.
Nhất Khí Hóa Thần Pháp tướng bước ra, hư không nổ mạnh.
Mỗi một bước hạ xuống không gian lại vỡ ra một mảnh, khi đã bước qua phải một lúc sau không gian lại mới lành lại.
Vô cùng đơn giản thô bạo, một nắm tay hữu lực đột nhiên đánh ra, nhắm chuẩn đoá Hồng Liên đầu tiên đã bị ngưng lại.
Ngay lập tức, đoá Hồng Liên ẩn chứa Thiên Diệt chi lực vô cùng khủng bố không gì không phá lại đột nhiên nổ tung hóa thành những luồng hoả diễm đỏ thắm phiêu tán rồi biến mất.
Một đoá Hồng Liên đã bị hủy diệt!
Ngựa không dừng vó, Pháp tướng không phòng thủ trái lại lập tức vọt lên không trung để lại một vết rách không gian kéo dài sau lưng.
Nàng chủ động đón đỡ Thiên Diệt!
Lục Thanh Trúc kiếp thứ nhất đã trải qua không biết bao nhiêu trận Thiên Kiếp lớn nhỏ, Thiên Khiển cũng đã được trải nghiệm một lần.
Ả biết dù là hai loại trên cho dù là mấy tên Thiên Kiêu nổi bật chủ động đón đỡ đều có nguy hiểm nhất định chứ đừng nói chi Thiên Diệt không hề có một tia sinh lộ.
Nhưng dù nguy hiểm ả vẫn làm, thứ nhất bị động phòng thủ không phải phong cách của ả, thứ hai chủ động tấn công nếu bị hao tổn chỉ là Pháp tướng, bản tôn dù chắc chắn sẽ bị phản phệ vô cùng nghiêm trọng nhưng ít ra vẫn còn một chút thời gian ngăn cách giữa hai bên để bản tôn suy tính biện pháp ứng đối.
Nếu không Pháp tướng bị hủy, Thiên Diệt ngay lập tức giáng xuống đầu thì đến cặn cũng không còn!
Đến lúc đó hối hận cũng không kịp!
Nữ Pháp tướng liên tục ra chiêu công kích, lúc thì quyền đầu, khi thì linh quang đen thẫm.
Dưới thân thủ của nàng Hồng Liên ngập trời đang không ngừng tan rã phiêu tán trong Thiên Địa.
Đứng giữa những đốm hoả diễm đang dần biến mất, nàng được tôn lên như một vị Hoả Nữ Đế phong thái ngập trời.
Dù là Thiên Diệt cũng không cách nào ngăn cản!
Bên ngoài này Lục Thanh Trúc kiếp thứ nhất lợi dụng bản thể của Cửu Kiếp câu thông Thiên Địa nguyên khí cùng ma lực của bản thân rồi thông qua đó sử dụng Tiên Pháp kiếp trước nhằm có thể lấy ra thủ đoạn đối kháng Thiên Diệt.
Ả hoàn toàn đầu nhập vào chiến đấu không dám có một tia sơ xuất mà không hề để ý tới những biến hoá nhỏ bé đang xảy ra ở trong thức hải!
Bên trong Thức hải, nguyên hồn của Tiểu Thanh Trúc vẫn hư nhược như trước nhưng so với trước đó thì tốt hơn chút ít bởi vì đang có một ít tinh điểm nhỏ bé dần dần tràn vào trong người khiến hồn thể của cô bé ngưng thực hơn không ít.
Những quang điểm đó không phải từ ngoại giới xâm nhập mà là từ chính chỗ sâu của linh hồn hải!
Đúng vậy, là Thức hải tự sản sinh ra linh hồn lực!
Nếu chuyện này bị ngoại nhân biết được không biết sẽ bị hù chết hay không a!
Dù sao từ xưa đến nay Thức hải chỉ dùng để chứa đựng và ôn dưỡng linh hồn, nếu muốn chữa trị tổn thương thần hồn ngoài hồn đan cùng Thiên Tài Địa Bảo thì không còn cách nào khác!
Thức hải tiết ra quang điểm tự chủ chữa trị linh hồn điều này chưa từng nghe thấy chưa từng nhìn thấy!
Tuy tiến trình vô cùng chậm chạp nhưng xác thực tự chữa trị a!
Đột nhiên, một tiếng rít gào thảm thiết vang lên, rất nhanh liền im ắng trở lại.
Nhìn lại thì ra đó là một hồn nô, hồn thể của hắn đột nhiên nứt nẻ rồi hoàn toàn vỡ nát hoá thành những quang điểm như vừa nãy sau đó ngay lập tức hướng về phía Hồn thể của Tiểu Thanh Trúc, ngay lập tức liền dung hợp, hồn thể của nàng càng phát ra ngưng thực.
Chưa dừng lại ở đó, từng tiếng rít gào đau đớn liên tục không ngừng vang lên sau đó lại im bặt.
Một vòng lặp liên tục xảy ra.
Chưa tới thời gian một nén nhang toàn bộ hồn nô được tế luyện từ linh hồn của thôn dân Thành Ngư Thôn đã hoàn toàn biến mất.
Thay vào đó là từng dòng bạch quang thuần khiết không ngừng hội tụ thành một đạo giang hà to lớn cưỡng ép dung hợp với hồn thể hư ảo của Tiểu Thanh Trúc.
Tuy nói là cưỡng ép nhưng lại không hề có một tia bài xích, trái lại vô cùng thuận lợi không gặp ngăn cản gì tựa như Tiểu Thanh Trúc mới là nguồn của bọn chúng.
Lấy mắt thường cũng có thể thấy được hồn thể của nàng cấp tốc từ hư ảo chuyển sang ngưng thực.
Dù chỉ là hồn lực của phàm nhân cường độ có chút nhỏ yếu nhưng hơn ngàn người hợp lại thì sao? Hơn nữa những linh hồn này đều đã được linh hồn tiên nhân tế luyện nên cho dù là một số tu luyện giả cấp thấp cũng không thể so sánh!
Dòng sông hồn lực không ngừng dung hợp.
Khi quang điểm đã hao kiệt toàn bộ linh hồn thể của nàng ngoại trừ có chút nhỏ bé đã trông không khác gì một người bình thường.
Lúc này cường độ linh hồn lực của nàng đã không khác gì Lục Thanh Trúc kiếp thứ nhất!
Nếu Lục Huy ở đây nhất định sẽ tấm tắc khen hay, thủ đoạn này nhất định là hệ thống làm ra.
Thật không ngờ tới nó nói đền bù lại là cái này a, nhưng cũng tốt, mấy cái hồn nô này để lại cũng là một tai hoạ ngầm.
Linh hồn bổn nguyên kiếp đầu tiên đã khó nhằn, có thêm bọn này nữa lại càng khó hơn.
Dù sao tư vị suốt ngày bị quấy nhiễu cũng không vui vẻ gì!
Hồn thể đã hồi phục thế nhưng Tiểu Thanh Trúc cũng vẫn chưa có dấu hiệu thức tỉnh.
Hai mắt nàng vẫn vô thần như cũ không có một tia sinh khí.
Từ khi chứng kiến bức tranh mà con ả kia đưa nàng đã phải chịu đả kích nặng nề, không hề nguyện ý tin tưởng điều đó là sự thật.
Nhưng sự thật chính là sự thật!
Lúc này Tiểu Thanh Trúc tự phong bế bản thân, nàng đang hồi tưởng về tất cả những chuyện đã qua.
Nàng vẫn còn nhớ lúc bặp bẹ tập nói, gọi một tiếng ba ba phụ thân đã vô cùng vui mừng, thậm chí hình như người đã khóc.
Lại nhớ phụ thân làm việc vất vả, nàng đem nước!
Từng bữa cơm canh đạm bạc nhưng ấm cúng.
Nàng muốn ăn bún bò nên phụ thân đã bồng nàng cùng ra chợ, cùng lựa chọn nguyên liệu, cùng nấu ăn.
Đến ngày sinh thần, nàng nhớ lần đầu tiên nàng được ăn bánh kem ngon đến thế, nhớ hai chiếc mặt lem luốc bánh kem nhìn nhau cười vui vẻ, nhớ sẽ tổ chức sinh thần cho nhau vào cùng một ngày!
Nhớ nàng bị kẻ xấu cướp đồ ăn nên đã bị phụ thân đánh đuổi.
Nhớ!
Và nhớ một câu hỏi vẫn luôn bên tai:
"Phụ thân, nếu sau này con xấu đi hay biến khác, người có còn thương con không?"
Một câu hỏi non nớt ngây thơ hồi đó đối với nàng lúc này lại như một cây cỏ cứu mạng sau cùng.
Quả nhiên, cuối cùng nàng cũng nhớ:
"Con gái khờ, cho dù con có biến thành như thế nào ta đều vẫn sẽ nhận ra.
Và, con là đứa con gái yêu quý nhất của ta, không thương con thì thương ai!"
Nụ cười ấm áp đó, giọng điệu trầm ấm đó đã không cách nào phai nhòa, mãi mãi in sâu vào trong trái tim nhỏ bé!
Nghĩ đến đây khoé miệng Tiểu Thanh Trúc khẽ nở nụ cười ngọt ngào, đôi mắt đột nhiên mở trừng, một tia sáng đột nhiên loé ra rồi nhanh chóng thu liễm lại.
Đôi mắt u ám vô hồn đã không còn, thay vào đó là một đôi mắt long lanh hoạt bát chất chứa ý cười!.