Còn biết tự đúc kết kinh nghiệm từ thất bại.
Mà Kim Phi lúc này mới phát hiện, Khánh Mộ Lam chẳng những hào sảng, mà còn có mặt tinh tế như vậy.
“Đúng rồi ca ca, chẳng phải huynh nói răng muốn gặp tiên sinh sao? Lại đây!”
Khánh Mộ Lam phát hiện bầu không khí có phần không đúng, bèn chỉ vào Kim Phi chuyển đề tài: “Ngài ấy chính là Kim tiên sinh đấy! Nếu không phải nhờ tiên sinh dẫn nhân viên hộ tống tới đây giúp đỡ, còn mang cả vũ khí mới tới nữa, thì hôm nay chúng ta đã thua rồi!”
“Tiên sinh từ xa tới đây chi viện, Khánh Hâm Nghiêu không có gì báo đáp, nhưng sẽ mãi mãi ghi nhớ ở trong lòng. Sau này có việc gì cần ta giúp đỡ, tiên sinh cứ việc nói ra!”
Khánh Hâm Nghiêu quay người nhìn Kim Phi, ôm quyền, hành một lễ của võ tướng.
“Khánh đại nhân khách khí rồi. Tiểu sinh cũng là con dân của Đại Khang, chống lại kẻ thù xâm lược là nghĩa vụ phải làm!”
Kim Phi khách khí đáp lại theo một lễ của thư sinh.
Thật ra y rất muốn nói, ngươi không phải không có gì báo đáp. Cho ta quyền bán muối ở Xuyên Thục là được.
Nhưng cái này cũng chỉ là nghĩ ở trong lòng mà thôi.
Biết người biết mặt không biết lòng. Mặc dù Khánh Hâm Nghiêu nhìn qua khá là chính trực phóng khoáng, thậm chí còn có phần chất phác.
Nhưng nếu thực sự là như vậy thì làm sao anh ta có thể ngồi vững ở vị trí đứng đầu một châu này chứ?
Xuyên Thục năm ở vùng biên cương của Đại Khang. Vì để ứng phó với chiến tranh có thể xảy ra bất cứ lúc nào, nên quyền lợi của quan đứng đầu các châu ở biên cương luôn lớn hơn nhiều so với quan đứng đầu ở Trung Nguyên. Chính xác là một đại quan ở biên cương.
Nếu không, Khánh Hâm Nghiêu cũng không dám cùng với Cửu công chúa tự ý phát động chiến tranh.
Kim Phi nếu chỉ gặp một lần, dựa vào mấy câu nói của anh ta mà cảm thấy anh ta thật thà đôn hậu, vậy thì quá ngây thơ rồi.
Nhưng y cũng hoài nghi, vừa nấy Cửu công chúa cũng là đang diễn kịch cho y xem.
Thoạt nhìn thì giống như cô ấy cực kỳ tức giận, mắng Khánh Hâm Nghiêu rất tàn nhãn, nhưng lại không hề có sự trừng phạt thực sự nào.
Nói không chừng lát nữa khi viết thư cho hoàng thượng, còn khen ngợi Khánh Hâm Nghiêu nữa.
Với chút suy nghĩ này của Cửu công chúa, Kim Phi lại không quá cảm thấy phản cảm.
Đời trước y đã hiểu, ai cũng không phải là trung tâm của thế giới này. Mỗi người đều có cách nghĩ của riêng mình. Suy nghĩ đầu tiên vẫn luôn là lợi ích của mình.
Trương Lương và các nhân viên hộ tống trung thành với Kim Phi như vậy, nguyên nhân chính vẫn là do Kim Phi có thể cho bọn họ và gia đình có cơm ăn áo mặc, sống những ngày tháng mơ ước.
Nhân viên hộ tống đều xuất thân từ trên núi, thành thật chất phác. Ai đối xử với họ tốt, họ sẽ bằng lòng vì người ấy mà bán mạng.
Nhưng người như Cửu công chúa hay Khánh Hâm Nghiêu chắc chản sẽ khác với người ở trên núi. Không thể vì được cho. một chút lợi ích, là hoàn toàn có thể tin tưởng được vào một người mới quen biết không lâu.
Đừng nói là bọn họ, chính bản thân Kim Phi cũng như vậy.
Cho đến bây giờ, người quyền quý thực sự nhận được sự công nhận của y, chỉ có một mình Khánh Hoài mà thôi.
Vì Khánh Hoài chiến đấu trước nay đều chưa bao giờ sợ hãi, luôn là người tiên phong trong mọi trận chiến. Như thế có thể chết bất cứ lúc nào, nên không thể nào là giả vờ được.
Khánh Hoài có lẽ cũng có tính toán của riêng mình. Nhưng cho dù thế nào đi nữa, anh ta vẫn là một người lính chân chính.
Những kẻ quyền quý khác, cho dù là cao thủ tùy cơ ứng biến như Cửu công chúa, hay ngay cả Khánh Mộ Lam, cô gái bạo lực nhìn qua thì cực kỳ phóng khoáng này, Kim Phi cũng không có sự tin tưởng một trăm phần trăm.
Đến cả y còn không muốn tin tưởng người khác một trăm phần trăm thì dựa vào đâu yêu cầu người khác phải hoàn toàn tin tưởng y chứ?
Đồng ý tới Tây Xuyên, ngoại trừ Cửu công chúa đã đưa ra một điều kiện khiến y không thể chối từ, mà cũng là vì y không muốn thấy Đại Khang khắp nơi đều là biển lửa, người dân lầm than nữa.
Thời gian y tới thế giới này quá ngắn. Cho dù liều mạng phát triển, cũng không chắc chăn vẫn có đủ thực lực để tự bảo vệ bản thân.
Chỉ khi thiên hạ thái bình, y mới có thể yên tâm phát triển, đề cao thực lực.
Nếu chiến tranh nổ ra, tất cả sẽ trở lên hỗn loạn vượt khỏi tầm kiểm soát, mạng người như cỏ rác.
Cho dù là kẻ đứng đầu ở cấp bậc này như Khánh Hâm Nghiêu, một khi thành Tây Xuyên bị phá, thì đầu anh ta cũng sẽ bị người ta treo lên cổng thành.
Chứ đừng nói là một Nam tước Thanh Thủy nhỏ bé như y.
“Tiên sinh quả nhiên cao thượng. Nếu dân chúng Đại Khang đều giống như tiên sinh, thì làm sao phải lo lằng về giặc ngoại xâm chứ?” Khánh Hâm Nghiêu cảm khái.
“Đại nhân quá khen”. Kim Phi vẫn giữ nụ cười lịch sự như
Khánh Mộ Lam biết Kim Phi không thích mấy lời khách sáo này, bèn chỉ tiếp vào Trương Lương giới thiệu:
“Ca ca, vị này là Trương Lương, đội trưởng nhân viên hộ tống của tiêu cục Trấn Viễn, chiến đội áo giáp đen của huynh ấy vô cùng lợi hại. Tối qua, Đan Châu cho năm sáu nghìn người đi bao vây giết bọn họ, Trương ca cứ như vậy mà dẫn theo. chiến đội áo giáp đen ra ngoài chém giết!”