Kim Phi xông lên tháp quan sát, nhìn đám người vọt tới như nước chảy, cũng bị hoảng sợ.
Khi nhận ra người trong kính viễn vọng là người dân, lúc này mới nhẹ nhàng thở ra.
Đồng thời y cũng hơi tò mò, người dân chạy như điên tới dốc Đại Mãng làm gì?
Phía sau cũng đâu có ai đuổi theo bọn họ?
Dưới tháp quan sát, nhóm nhân viên hộ tống tạo thành hình trận chiến đấu trước, vây tháp quan sát ở trong.
Quân Uy Thắng và tiểu đoàn Thiết Hổ phản ứng hơi chậm, cũng nhanh chóng chạy về tiền tuyến.
Mạnh Thiên Hải cũng vọt lên tháp quan sát, sốt ruột hỏi: “Tiên sinh, tình huống thế nào? Kẻ địch tới từ đâu?”
“Không phải kẻ địch, là người dân”
Kim Phi đưa kính viễn vọng cho Mạnh Thiên Hải.
Mạnh Thiên Hải thuần thục điều chỉnh tiêu cự, sau đó thở phào nhẹ nhõm, buồn bực hỏi: “Thì ra là người dân, bọn họ chạy nhanh như vậy làm gì?”
“Ta cũng không biết.” Kim Phi lắc đầu.
“Nếu là người dân, vậy ta sẽ rút các huynh đệ về.”
Mạnh Thiên Hải nói xong muốn đi xuống, lại bị Kim Phi kéo về.
“Người dân tới không ít, đừng để xảy ra chuyện ngoài ý muốn, cứ làm theo diễn tập đi.”
Kim Phi nói: “Nhưng dặn dò bên dưới, để người của ngươi văn minh một tí, đừng có ra tay với người dân như binh lính càn quấy, nếu không ta quyết không tha nhẹ đâu.”
“Đã hiểu!” Mạnh Thiên Hải nhanh chóng gật đầu: “Ai dám động vào một đầu ngón tay của người dân, ông đây sẽ nhốt hắn vào phòng tối!”
Giữa trưa hôm nay, thân vệ báo cáo với anh ta, hai binh lính trong quân Uy Thẳng bị nhốt vào phòng tối, đã sụp đổ rồi, cứ khóc la đánh vào cái näp hầm không ngừng.
Tỏ vẻ bằng lòng tiếp thu trừng phạt gấp đôi, cũng không muốn đợi trong phòng tối.
Nhưng sao Mạnh Thiên Hải có thể đồng ý được?
Anh ta cho người đè một cái trục lăn lúa lên mặt nắp hầm, sau đó trời tối thì đưa cơm tới.
Anh ta quyết định, sau này nếu trong quân Uy Thẳng có người làm sai, cũng không đánh gậy, cứ nhốt thẳng vào phòng tối.
Dưới sự sắp xếp của Mạnh Thiên Hải, binh lính quân Uy Thắng xếp một hàng sau chiến hào.
Kim Phi nhìn thấy Đại Lưu dẫn đội thân vệ quay về, đi xuống đài quan sát: “Điện hạ sắp xếp xong chưa?”
“Sắp xếp xong rồi, có đám người Thấm Nhi, Châu Nhi và Lão Tân che chở rồi, ngựa chiến cũng chuẩn bị ổn thỏa, có việc thì đi lúc nào cũng được.”
Đại Lưu nói: “Chỉ là hình như điện hạ không vui lắm, cứ luôn nói muốn tới đây xem, Lão Tần không đồng ý.”
“Vậy để Lão Tân đau đầu đi, bọn ta tới cửa doanh trại.”
Trong lòng Kim Phi bi ai hộ Tân Minh một giây, dẫn chiến đội áo giáp đen đi vào cửa doanh trại.
Nhìn thấy các người dân càng ngày càng gần, nhưng hoàn toàn không có ý giảm tốc độ xuống, Kim Phi quay đầu nói với Đại Lưu: “Tìm người đi tới mặt trận số 3 ném lựu đạn, cẩn thận một chút đừng làm người ta bị thương.”
“Vâng ạ!" Đại Lưu xoay người chạy đi.
Mắt thấy người dân sắp vọt tới cạnh chiến hào, mặt trận số 3 đột nhiên truyền ra tiếng vang lớn.
Ngay sau đó, một ngọn lửa phóng lên cao.
Tất cả người dân đều bị hoảng sợ, cuối cùng cũng dừng lại.
Kim Phi nhân cơ hội nhảy lên một cục đá lớn, lấy cái loa lá sắt ra, hô về phía người dân: “Đăng trước là doanh trại quân đội, mọi người chạy tới phía trước sẽ thành kẻ đột nhập trại đấy!"
“Kim tiên sinh, bọn ta không phải là kẻ đột nhập trại, bọn †a tới để tham gia tuyển quân ngũ!”
Một người chạy tới đằng trước hô.
“Đời trước Lão Hàn làm bán hàng đa cấp, cũng không lợi hại như thế đâu nhỉ?”
Kim Phi nghe vậy, không khỏi trợn mắt.
Đại Khang chiêu binh cơ bản là dựa vào ép buộc, trong nhà chỉ cần có thành viên nam, thì phải đi tòng quân.
Kim Phi không thể ép buộc được, cho nên y cảm thấy muốn chiêu đủ 5000 người là chuyện rất khó, ai ngờ bây giờ mới ngày đầu, đã có nhiều người dân hưởng ứng lệnh triệu tập như vậy.
Y thật sự không biết Hàn Phong nói gì với người dân, mà có thể thúc đẩy nhiều người dân như vậy.