"Trên thực tế, đã có vài con chim bồ câu được phái đến từ Giang Nam, chia thông tin thành nhiều phần. Đồng Nguyên Lâm hiện chỉ nhận được một lá thư.
Những con chim bồ câu khác hoặc bị thợ săn bắt hoặc bị trì hoãn do điều kiện thời tiết bất lợi gần đây khiến chúng mất nhiều thời gian hơn để đến nơi.
"Phải làm sao bây giờ?"
Kim Phi lo lắng.
Hôm nay có gió bắc, giữa đường còn có một trận tuyết, chim bồ câu bay từ Giang Nam đến tây bắc sẽ chậm hơn nhiều so với bình thường.
Nói cách khác, đã mấy ngày kể từ khi Đường Tiểu Bắc biến mất.
Đường Tiểu Bắc không biết bơi, rơi xuống nước có gặp nguy hiểm không?
Nhưng Kim Phi biết răng sự hoảng loạn bây giờ sẽ chỉ khiến m: trở nên tồi tệ hơn. Y hít một hơi thật sâu, buộc mình phải giữ bình tĩnh.
"Lão Hàn, lập tức vào thành tìm Cửu công chúa và Khánh đại nhân. Nói với bọn họ ta có việc gấp, mời bọn họ tới đây."
Kim Phi nhanh chóng ra lệnh: "Đại Lưu, ngươi nhanh đi thông báo cho Lương ca, Đại Tráng và Hầu Tử, bảo bọn họ tới họp với ta ngay."
"Vâng!"
Hàn Phong và Đại Lưu nhận thức được tình thế nghiêm trọng lập tức lao đi.
Nhân lúc Trương Lương, Đại Tráng và Hầu Tử. còn chưa tới, Kim Phi nhìn về phía Chu Du Đạt: "Chu tiên sinh, ta có việc phải đi Giang Nam một chuyến, chuyện ở Tây Xuyên bên này xin giao. cho ngài."
"Tiên sinh cứ yên tâm, chỉ cần Chu Du Đạt này còn một hơi tàn nhất định sẽ đảm bảo các huynh đệ khốn khổ của chúng ta sẽ sống sót."
Từ trước đến nay anh ta thường ôn hòa và thận trọng trong lời nói, giờ lại đưa ra lời đảm bảo chắc chản.
"Ta tin ngài!" Kim Phi vỗ vai Chu Du Đạt. Y có thể thấy được Chu Du Đạt thật sự coi những người tị nạn có dấu ấn trên mặt kia là người thân.
'Vì những người này, anh ta thực sự sẵn sàng cống hiến hết mình.
Chẳng mấy chốc, Trương Lương đã dẫn Đại Tráng và Hầu Tử cưỡi ngựa chạy tới.
Phía sau là phụ tá riêng của họ. "Tiên sinh, ta nghe Đại Lưu nói Tiểu Bắc phu nhân bị tai nạn ở Giang Nam, chuyện này rốt cuộc là sao?”
Hầu Tử không đợi ngựa dừng lại đã nhảy. xuống, lao đến trước mặt Kim Phi.
"Ta không biết tình hình cụ thể”, Kim Phi lắc. đầu.
Đợi Trương Lương và Đại Tráng xuống ngựa nhanh chóng nói: "Ta muốn đưa ba trăm nhân viên hộ tống áo giáp đen đến Giang Nam càng sớm càng tốt, Lương ca sẽ ở đây chuẩn bị, còn Hầu Tử, ngươi và lão Hàn sẽ cùng ta đi Giang Nam"
Hầu Tử mặc dù bình thường hơi điên điên, nhưng trên thực tế lại lớn gan cẩn thận, và là trinh sát giỏi nhất của y.
“Ta sẽ chuẩn bị sẵn sàng Đại đội 1, Đại đội 2 và Đại đội 3 ngay lập tức.”
Trương Lương quay đầu lại gọi một phụ tá, bảo hắn sắp xếp người.
"Được!" Hầu Tử cũng vội vàng đồng ý.
Trong lòng dường như còn có hơi hưng phấn.
Bây giờ chiến tranh đã kết thúc, anh ta đang nhàn rỗi muốn chết.
"Sau khi ta đi, có một việc các ngươi cần chú
Kim Phi dẫn bọn họ vào lều vải, mở bản đồ ra, giải thích một số điểm quan trọng.
Khi đám người Trương Lương rời đi, Cửu công chúa và Khánh Hâm Nghiêu lại đi vào.
Hai người bọn họ hiển nhiên đều không ngồi xe ngựa, trên tóc và trên áo khoác đã bị đóng băng.
Nhưng cả hai đều không quan tâm, ngay khi bước vào cửa đã hỏi, "Tiên sinh, tìm bọn ta gấp. như vậy là có việc gì thế?"
Trương Lương, Hầu Tử và Đại Tráng đều là người mình, lúc Đại Lưu đi tìm thì đã nói chuyện của Đường Tiểu Bắc.
Nhưng trong mät Hàn Phong, Cửu công chúa và Khánh Hâm Nghiêu không phải là người mình, cho nên chỉ nói Kim Phi đang tìm bọn họ, cũng không nói thêm gì nữa.
"Tiểu Bắc đang đi thu mua lương thực ở Giang Nam thì bị thổ phỉ tấn công, bây giờ không rõ tung tích, không biết sống chết ra sao, ta phải đến Giang Nam càng sớm càng tốt."
Kim Phi lấy ra con dấu đưa cho Cửu công chúa: "Bây giờ lưồng khí lạnh đã đến, nếu hai người cần chuyển lương thực từ kho của thương hội Kim Xuyên thì có thể đi lấy, nhưng ta hy vọng lương thực của ta có thể đến tay người dân chứ không phải vào tay bọn sâu mọt."
Cho cần câu, đừng cho con cá. Về cứu trợ thiên tai, thật ra Kim Phi đã lập một kế hoạch chỉ tiết.
'Y sẽ không trực tiếp tiến hành cứu viện, mà là tìm cách cung cấp cho mọi người một ít công việc.
Nhưng vào lúc này, một sự thay đổi đột ngột đã phá vỡ tất cả kế hoạch của Kim Phi.