Xuyên Không Tới Vương Triều Đại Khang

chương 1158: gặp bão táp

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

“Vâng!”

Người đàn ông đứng dậy, nhanh chóng nói ra mấy ngày qua mình gặp phải những gì.

Quá trình không khác lắm so với bồ câu đưa thư.

Sau khi bọn họ chạy tới biển, vẫn luôn kiếm tung tích của thủy tặc, nhưng gần đây quá lạnh, ngư dân ra biển không nhiều lắm, căn bản không tìm hiểu được.

Biển rộng quá lớn, nếu không có tình báo mà điều khiển thuyền buôn ra biển tìm kiếm, thì đó thật sự biến thành mò kim đáy biển.

Vì thế đội trưởng dẫn đầu cho cả đội đóng quân ở một vùng biển, chuẩn bị tìm kiếm thủy tặc cho kĩ.

Sau đó vào rạng sáng ngày thứ ba, bọn họ gặp phải thủy tặc đánh lén.

“Từ nơi này về hướng đông hơn một trăm dặm, có một nơi tên là đảo Giải Kiềm, ta đã tìm người hỏi thăm, nơi đó giống như càng của con cua, ba mặt là núi, chỉ có một cửa ra vào.”

Người đàn ông nói tiếp: “Nghe nói trước kia nơi đó thuộc về một nhóm thủy tặc, nhưng mấy tháng trước băng cướp biển đó đi ra ngoài biển cướp bóc, gặp bão táp, gần như chết hết trong biển, nên đảo Giải Kiềm mới rơi vào tay bọn thổ phỉ sông Mang Đãng.”

“Gặp bão táp...” Kim Phi khẽ gật đầu.

Năm nay là năm La Nina, mùa hạ xảy ra nhiều cơn bão có gió to, thủy tặc gặp phải một lần cũng không có gì lạ.

“Đám người đội trưởng bị nhốt ở đảo Giải Kiềm, thủy tặc nói mỗi ngày sẽ treo bọn họ ở ngoài cho gió thổi mấy canh giờ... Tiên sinh, đây là đang sỉ nhục đội trưởng, sỉ nhục tiêu cục Trấn Viễn chúng ta...”

Nói tới đây, người đàn ông không thốt ra được nữa.

Mỗi ngày chúng lôi nhân viên hộ tống tù binh ra cho gió thổi mấy canh giờ, còn tệ hơn là bị giết chết.

Thật sự đang khiêu khích tiêu cục Trấn Viễn.

“Ta sẽ mau chóng đi cứu người.”

Kim Phi vỗ vai người đàn ông: “Lão Hàn, đưa huynh đệ đi nghỉ ngơi cho tốt, sau đó tìm mấy ngư dân quen với khu vực biển xung quanh tới đây.”

“Vâng!”

Hàn Phong đưa người đàn ông ra ngoài.

========== Truyện vừa hoàn thành ==========

1. Đông À, Hạ Lạnh

2. Đoạn Ký Ức Bị Đánh Mất

3. Thiếu Niên Tai Mèo Của Nàng

4. Không Hẹn Mà Đến

=====================================

Kim Phi lại lấy bản đồ hàng hải ra, dựa theo vị trí như lời người đàn ông nói, đánh dấu vị trí đảo Giải Kiềm.

“Bọn thủy tặc này biết tìm chỗ thật.”

Ba mặt có núi bao vây, một mặt có cửa ra, xem như một cái cảng tránh gió thiên nhiên.

Sau đó, Kim Phi lại dò hỏi ngư dân do Hàn Phong tìm tới, cũng chứng minh được điểm này.

Đảo Giải Kiềm thật sự là một cái cảng tránh gió, trước kia khi các ngư dân gặp sóng gió, đều vào đó tránh né.

Nhưng mấy chục năm trước từ sau khi bị thủy tặc chiếm cứ, nơi đó đã thành ổ thổ phỉ rồi.

“Nơi này hơi phiền toái.”

Theo lời ngư dân, ba mặt vách núi ngoài đảo Giải Kiềm đều cực kì dốc đứng, khó leo lên được.

Muốn đi vào, chỉ một mặt trống kia mới được. Chắc chăn thủy tặc sẽ lái thuyền hàng đã đoạt được của nhân viên hộ tống vào đảo Giải Kiềm, trên những thuyền hàng đó có trang bị xe băn đá và cung nỏ hạng nặng.

Nói cách khác, bên ta đã mất ưu thế tấn công từ xa.

“Chúng ta không quen với khu vực nước xung quanh như thủy tặc, không biết bơi giỏi như bọn chúng, lại không có ưu thế của cung nỏ hạng nặng và xe băn đá, đúng là khá phiền toái”

Đại Tráng đứng một bên gãi đầu: “Nếu ở trong núi, ông đã sớm chặt đầu thủ lĩnh của bọn chúng xuống rồi!”

“Nếu ở trong núi, còn cần tiên sinh tự mình đi một chuyến à?

Hàn Phong liếc mắt nhìn Đại Tráng một cái: “Tiên sinh, hay là ta đi tìm một con tàu cao tốc ở đây trước, sau đó tìm thêm mấy ngư dân, qua tìm hiểu một chút?”

“Tai nghe là giả mắt thấy là thật, tự mình đi tìm hiểu một chút cũng đúng.”

Kim Phi nói: “Đừng sợ tiêu tiền, nhưng nhất định phải tìm kẻ đáng tin, đừng để cuối cùng tiêu tiền rồi, lại tìm phải người thủy tặc thả ra, thêm mình vào đó.”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio