Kim Phi lắc đầu khổ sở nói: "Lão Hàn, báo người chuẩn bị bồ câu đưa thư, ta phải viết thư cho Nguyên Thái Vi và làng Tây Hà, dốc Đại Mãng."
Hàn Phong hỏi:"có cần chuẩn bị bồ câu đưa thư cho Khánh phủ không?"
"Khánh Hâm Nghiêu nếu như bị cách chức, sợ rằng sẽ bị giam lỏng, gửi bồ câu đưa thư cũng chưa chắc nhận được, ngược lại sẽ để cho kẻ địch biết kế hoạch của chúng ta, gửi thư đến dốc Đại Mãng là được."
Kim Phi nói: 'Nếu như Khánh Hâm Nghiêu không sao, Lương ca sẽ truyền tin cho huynh ấy."
Hàn Phong gật đầu nói: "Vẫn là tiên sinh nghĩ chu đáo".
"Đúng rồi, bây giờ chúng ta chỉ có thể nhận thư chứ không gửi thư được, rất là bất tiện, phái người đi hỏi thăm mấy đại gia tộc gần đây, nhà ai ở Xuyên Thục và kinh thành có bồ câu đưa thư, giá cao mua lại."
Kim Phi nói:"Ta phải nhanh chóng nhận được tin tức ở Xuyên Thục và kinh thành."
Trước mắt Xuyên Thục và kinh thành muốn liên lạc với Kim Phi, phải thông qua Giang Nam trung chuyển, như vậy quá mất thời gian.
Cách duy nhất là mua lại bồ câu đưa thư của người khác đã từng đến kinh thành và Xuyên Thục, sau đó đưa tin cho Cửu công chúa ở kinh thành và Xuyên Thục.
Như vậy mới có thể nhận được thông tin mới nhất.
"Dạ!" Hàn Phong lập tức đi sắp xếp.
Kim Phi bắt mình tỉnh táo lại, bắt đầu viết thư, suy tính biện pháp giải quyết.
Nhưng nước xa không cứu được lửa gần, bây giờ y cũng không biết tình hình của Xuyên Thục thế nào, cũng không dám chỉ huy bậy, chỉ có thể giao phó Trương Lương dựa vào tình thế
mà làm, cố gắng không đối đầu cứng rắn quá.
Vì đối phương có triều đình chống lưng, có quyền định ra nguyên tắc.
Nói thẳng ra là, luật lệ Đại Khang là do đám người này lập ra, tuỳ tiện tìm lý do gì đó là có thể xử lý Trương Lương.
Đây là cũng là lý do đối phương tốn nhiều công sức dụ Kim Phi đi chỗ khác.
Kim Phi là quý tộc, lại không có chức quan, tuy không có nhiều quyền hạn, nhưng muốn ràng buộc y không hề dễ.
Hơn nữa những ai biết chuyện trước đây của Kim Phi đều biết, y là tên điên ngay cả Tiết Hàn Lư cũng bị y đánh chết.
Tiết Hàn Lư là ai? Hắn là quốc cửu gia tương lai.
Không chỉ bị Kim Phi đánh chết, ngay cả thi thể cũng bị dã thú gặm không ra gì.
Đúng rồi, không chỉ Tiết Hàn Lư, còn có Chu Văn Viên. Tuy giữ được mạng, nhưng lại thành người què.
Không tới nửa năm, đã có hai công tử ở kinh thành bại dưới tay Kim Phi.
Không phải là kẻ điên thì là cái gì?
Mềm sợ cứng, cứng sợ liều mạng, liều mạng sợ người điên.
Những lão già kia cũng không muốn trở mặt với Kim Phi.
Đại gia tộc đều có tử sĩ, nhưng muốn biểu đạt cái gọi là "Thiện ý", nên không phái người ám sát y.
Đây cũng là đang nhắc nhở Kim Phi, giữa quý tộc với nhau có thể sử dụng thủ đoạn, nhưng không thể ám sát lẫn nhau.
Đáng tiếc là bọn họ đã suy nghĩ nhiều, Kim Phi vốn dĩ không quan tâm đến những quy cũ này.
Bọn chúng không chỉ tấn công Đường Tiểu Bắc, còn xem mạng người như cỏ rác, reo rắc tai hoạ khắp nơi, nếu như có cơ hội, Kim Phi sẽ không chút do dự mà giết chết bọn chúng!
Kim Phi vừa viết thư xong, Hàn Phong vừa kịp mang bồ câu đưa thư tới.
Y cuộn nhỏ tờ giấy, nhét vào ống nhỏ, sau đó cột ống thư nhỏ vào chân chim bồ câu.
Kim Phi nhìn bồ câu bay xa và nói: "Đại Tráng, thông báo hàng số 1 và 2 của đại đội 1 chuẩn bị, chúng ta phải nhanh chóng giải quyết thuỷ phỉ"
Trước đây, y còn muốn nhân cơ hội này, để cho nhân viên hộ tống thích ứng trên biển một chút, tránh lần sau lại gặp phải thuỷ chiến, trở tay không kịp.
Bây giờ biết được tình hình ở Tây Xuyên, y không có thời gian rèn luyện cho đoàn nhân viên hộ tống.
"Tiên sinh, các huynh đệ chưa từng đánh thuỷ chiến, như vậy có phải quá hấp tấp hay không?" Đại Tráng cau mày hỏi.
"Chúng ta chưa đánh thuỷ chiến, thì tìm người từng đánh thuỷ chiến là được chứ sao?"
Kim Phi nói: "Đại Lưu, chuẩn bị ngựa, ta phải tới doanh trại thuỷ quân, thăm hỏi tướng quân thuỷ quân!"