Thổ phỉ biết đến tiêu cục Trấn Viễn gần như đều biết họ không giết tù binh.
Đây cũng là một trong những nguyên nhân Trần sư gia nhanh như vậy đã thuê được thổ phỉ tới Kim Xuyên làm loạn.
Dù sao bị bät cũng không chết, cùng lảm bị nhốt trong Hắc Thủy Câu đào than mà thôi, ngày nào cũng được ăn no, còn sợ cái gì?
Đám thổ phỉ này cũng mang theo suy nghĩ như vậy đến Kim Xuyên.
Tuy mấy ngày trước, Thiết Ngưu ở trên đỉnh Song Đà phá lệ một lần, nhưng Thiết Ngưu trên giang hồ có biệt danh tàn ác, giết tù binh cũng không phải chuyện lạ.
Đám thổ phỉ này phát hiện Lưu Thiết bắt được chúng xong không giết thì thở phào nhẹ nhõm.
Xem ra kẻ tàn ác của tiêu cục Trấn Viễn chỉ có Thiết Ngưu, những người khác không giết tù binh.
Nhưng ai ngờ Lưu Thiết rời đi rồi quay về, lại hạ lệnh cho. ky binh giết chết bọn chúng!
Lại còn là chặt đầu!
Đám thổ phỉ bỗng hoảng loạn, cầu xin, phản kháng, còn chửi bới.
Nhưng chúng đã bị trói lại, dù làm gì cũng không thay đổi được kết cục.
Chẳng mấy chốc, quanh dãy núi đã bốc lên mùi máu tanh.
Đêm đen u tối, màn sương dày đặc, tiếng kêu xé ruột xé gan, thi thể khắp nơi, mùi máu tanh tưởi...
Bầu không khí ở núi Dương Khuyên trở nên nặng nề đến kinh khủng.
Không ít nữ công nhân hơi sợ hãi, nhưng nhìn thấy Quan Hạ Nhi đứng ở không xa, họ lại yên tâm.
Dưới sự sắp xếp của Quan Hạ Nhi, quân y và nữ công nhân bät đầu cứu chữa cho nhân viên bị thương, khâm liệm
cho những nữ công nhân đã mất.
Trên đường núi, khắp nơi đều là nữ công nhân đang nhóm đuốc.
“Các tỷ muội cẩn thận chút, phải tìm hết từng cái tai!” Quan Hạ Nhi cao giọng nhắc nhở.
Bận rộn đến tận sáng, Quan Hạ Nhi và Tả Phi Phi mới đưa nữ công nhân về núi Thiết Quán!
Sáng hôm sau, một người thợ săn đi qua núi Dương Khuyên suýt chút thì bị dọa chết.
Chỉ thấy trên đường núi Dương Khuyên toàn là thi thể bị chặt đầu!
Cái này nối tiếp cái kia dài đến hơn một dặm!
Quãng đường hơn một dặm này bị máu tươi nhuộm đỏ! Dân chúng không biết chuyện trận đấu, chỉ biết nữ công nhân núi Thiết Quán ngăn bọn thổ phỉ muốn đánh vào làng Tây
Hà ở đây.
Trải qua trận chiến, danh tiếng của nữ công nhân núi Thiết Quán vang xa.
Vì nữ công nhân tham gia trận chiến lần này hầu hết là tiểu thiếp của Kim Phi nên họ được dân chúng gọi là quân
nương tử của nhà họ Kim.
Đây là trận chiến đầu tiên của quân nương tử nhà họ Kim núi Thiết Quán!
Núi Dương Khuyên cũng vì thế mà được gọi là núi Nương Tử nhà họ Kim.
Đương nhiên đây đều là những lời sau này. Sau khi Quan Hạ Nhi đưa nữ công nhân về núi Thiết Quán lại không hề nghỉ ngơi mà bảo Tả Phi Phi lấy kim chỉ khâu lại
tai cho các cô gái đã mất.
“Phu nhân, nghe A Cúc nói mấy ngày rồi người chưa chợp mắt, đi ngủ chút đi, để ta khâu!”
Tả Phi Phi nhìn sắc mặt trắng bệch của Quan Hạ Nhi vội khuyên nhủ.
“Không cần, ta không mệt.”
Quan Hạ Nhi lấy kim chỉ, thuận miệng nói: “Phi Phi, sau này đừng gọi ta là phu nhân nữa, gọi ta là tỷ tỷ là được”
Tả Phi Phi nghe vậy, tim đập mạnh.
Cô ấy không ngốc, huống hồ Quan Hạ Nhi đã nói rõ ràng như vậy, dù có ngốc cũng nghe hiểu ý của Quan Hạ Nhi là gì.
“Sao, muội không băng lòng à?”
Quan Hạ Nhi thấy Tả Phi Phi không tiếp lời, vội nói: “Nếu muội thấy tuổi ta nhỏ thì gọi ta là muội muội cũng được”
“Ý ta không phải như vậy, chỉ là tỷ... tỷ tỷ nói bất ngờ quá, ta chưa định thần được...”
Tả Phi Phi bỗng xua tay giải thích.
Quan Hạ Nhi thấy Tả Phi Phi đổi cách gọi nên cũng hiểu ý của cô ấy.
Cô cúi đầu nhìn nữ công nhân đã chết trên đất thở dài: “Phi Phi, nếu muội đã gọi ta là tỷ tỷ thì cũng là băng lòng vào. cửa nhà họ Kim, vậy ta không coi muội là người ngoài nữa, muội giúp ta một việc.”