Nhưng mình lại nghỉ ngờ tỷ ấy...
Tả Phi Phi không khỏi cảm thấy xấu hổ vì suy nghĩ của mình.
“Tỷ, bây giờ quanh Kim Xuyên đều là thổ phỉ, muốn xây từ đường e rằng không dễ.”
Tả Phi Phi đề nghị: “Bọn thổ phỉ có để lại một phòng nghị sự, bên trong trống không, nếu tỷ không phản đối, thì có thể
sửa lại phòng nghị sự để làm từ đường.”
Phòng nghị sự của thổ phỉ thật ra là nơi để đám cầm đầu tụ tập uống rượu.
Sau khi Kim Phi tiếp quản núi Thiết Quán, những cuộc họp nhỏ thì tổ chức trong phòng sách, còn những cuộc họp lớn thì †ổ chức ngoài sân, hầu như không dùng đến phòng nghị sự.
“Ta không có ý kiến gì, muội cứ làm đi.”
Quan Hạ Nhi gật đầu đồng ý với đề nghị của Tả Phi Phi.
“Vậy ta sẽ đi làm ngay.” Tả Phi Phi hạ tay xuống, xoay người rời đi.
Sau khi Tả Phi Phi rời đi, Quan Hạ Nhi tiếp tục giúp các nữ công nhân tử trận trận khâu tai lại.
Từng đường kim mũi chỉ đều hết sức cẩn thận, làm từ sáng đến chạng vạng tối, ngay cả cơm trưa cũng không ăn.
Mấy ngày nay Quan Hạ Nhi ngủ không ngon, cả ngày lại không ăn gì, đến khi khâu xong Quan Hạ Nhi đã không đứng
vững được nữa.
Khi được A Cúc đỡ ra ngoài, cô phát hiện có không ít nữ công nhân đang đứng ở cửa.
Thêm cả mấy nữ công nhân đi ra từ nhà kho chỗ phơi xà phòng, đi về phía này.
Thấy Quan Hạ Nhi đi ra mấy nữ công nhân rối rít chào hỏi. "Phu nhân!"
“Tỷ”
Ở đâu có người ở đó cạnh tranh, các xưởng và các công nhân dưới quyền Kim Phi vẫn luôn ganh đua lẫn nhau.
Các nữ công nhân ở núi Thiết Quán cố gắng luyện tập dùng xe bắn đá vì muốn đánh bại các nữ công nhân của xưởng dệt trong cuộc thi năm sau.
Các nữ chưởng quầy của các thương hội ai cũng muốn lập công để Kim Phi coi trọng họ hơn.
Kim Phi là đàn ông nên không để ý, nhưng Quan Hạ Nhi đã chú ý đến chuyện này, cô cũng từng tìm Đường Tiểu Bắc để thương lượng.
Đường Tiểu Bắc bình thường có vẻ vô tư vô lo, nhưng thật ra là người tinh ý hơn Quan Hạ Nhi nhiều, cô ấy đã phát hiện ra chuyện này từ lâu.
Chuyện này là không thể tránh khỏi, Đường Tiểu Bắc đề nghị nếu có cơ hội Quan Hạ Nhi hãy cố lấy lòng mọi người, nhưng nếu không có cơ hội thích hợp thì không nên miễn cưỡng.
Quan Hạ Nhi không có chủ kiến, Đường Tiểu Bắc nói như vậy cô cũng làm theo.
Vậy nên khi Kim Phi tăng lương cho các nữ công nhân ở núi Thiết Quán, cho xây chợ, Quan Hạ Nhi cũng chưa từng ngăn cản.
Mỗi lần tới núi Thiết Quán, cô đều cố gắng tỏ ra hiền lành, cho dù không hài lòng với quản lý của núi Thiết Quán cũng không bao giờ có ý kiến.
Cô làm nhiều việc như vậy cũng chỉ vì muốn các nữ công nhân ở núi Thiết Quán có ấn tượng tốt về mình.
Nhưng kết quả thì không như mong đợi, thái độ của các nữ công nhân đối với cô vẫn không có gì thay đổi.
Vẫn như trước kia, cung kính xa cách.
Lần này cô không cố gắng lấy lòng mọi người nữa, nhưng khi tin tức cô sẽ giúp các nữ công nhân đã mất xây từ đường vào gia phả truyền ra ngoài, cô đã nhận được sự đồng tình của tất cả các nữ công nhân.
Cho dù Kim Phi có quyết định như thế nào thì mọi người cũng đã biết Quan Hạ Nhi thừa nhận thân phận của các nữ công nhân đã mất.
Từ lúc đó, càng ngày càng nhiều nữ công nhân chủ động làm thân với Quan Hạ Nhị, gọi cô là tỷ tỷ.
Thấy sự thay đổi này, Quan Hạ Nhi cũng rất vui mừng, cố gắng giữ vững tinh thần, mỉm cười đáp lại.
“Đã một ngày rồi tỷ ấy không được nghỉ ngơi, mọi người đừng quấy rầy tỷ ấy nữa, giải tán đi, phải làm việc gì thì đi làm đi"
Tả Phi Phi đi tới, khoác tay Quan Hạ Nhi: “Ta đã bảo phòng ăn chuẩn thức ăn rồi, tỷ mau đến ăn đi”
Đã một ngày chưa ăn cơm, Quan Hạ Nhi cũng đói, lần này không phản đối nữa mà đi theo Tả Phi Phi đến phòng ăn.
Nhưng vừa đi tới cửa phòng ăn, một nữ nhân viên hộ tống chạy như bay tới, từ xa đã hét lớn: “Phu nhân, bắt được rồi!”
“Hô to gọi nhỏ cái gì? Bắt được cái gì?” A Cúc đứa tay ngăn nữ nhân viên hộ tống lại, tức giận hỏi.
Nữ nhân viên hộ tống là thủ hạ của cô ấy, ở núi Thiết Quán kêu la om sòm, khiến cho A Cúc cảm thấy rất mất mặt.
Cứ như cô ấy là người không biết quản lý thủ hạ. “Bắt được Lưu tiên sinh rồi!"
Nữ nhân viên hộ tống phấn khích nói: “Thiết ca đang dẫn ông ta về làng.”