Nước mắt không phải đã rơi vô ích sao?
“Lão Lý ngươi còn đứng đó làm gì?”
Một nhân viên hộ tống cùng làng kéo tay anh ta hỏi: “Không phải ngươi còn muốn rời khỏi tiêu cục đấy chứ?”
“Ai nói ta muốn rời khỏi tiêu cục?” “Vậy vừa rồi ngươi chạy đi dập đầu với tiên sinh làm gì?”
“Ta cảm kích tiên sinh, muốn dập đầu với ngài ấy một cái không được sao?”
“Được được được, ngươi muốn là được!” Người bạn nín cười gật đầu.
“Muốn cười thì cứ cười đi, đừng để chết vì nhịn cười!” Nhân viên hộ tống họ Lý tức giận nói.
Đợi đến khi người bạn của cười xong, anh ta mới nhỏ giọng hỏi: “Ngươi và Hầu Tử có quan hệ tốt, vừa nấy ngươi có hỏi anh ta tại sao tiên sinh lại không giết huyện lệnh nữa không?”
“Chuyện này còn phải hỏi sao?” Người bạn nhìn quanh xác định không có người mới nhỏ giọng nói: “Cửu công chúa đã tới, tiên sinh không cần tạo phản cũng có thể giết huyện lệnh, còn cần tạo phản làm gì?”
“Có lý...” Nhân viên hộ tống họ Lý hiểu ra gật đầu.
“Lão Lý, ngươi cũng đừng trách tiên sinh, ta thấy vừa rồi ngài ấy thực sự muốn giết huyện lệnh, chẳng qua bây giờ có cách tốt hơn...”
“Chuyện này con cần ngươi nói sao? Giết huyện lệnh là tội chém đầu, tiên sinh không ép chúng ta đi theo mà cho chúng ta cơ hội rời đi, người chủ như vậy cho dù có đốt đèn lồng cũng không tìm được, sao ta có thể trách ngài ấy được chứ?”
Nhân viên hộ tống họ Lý tức giận nói: “Ta tức giận vì tiên sinh là người tốt như vậy mà bị ép đến mức muốn tạo phản, thế gian này thật quá bất công!”
“Được rồi, đừng oán trách nữa, không phải Cửu công chúa đã đến đây rồi sao?”
Người bạn nhắc nhở: “Còn nữa, chuyện ngày hôm nay không được tiết lộ ra ngoài, nếu không sẽ mang đến họa lớn cho tiên sinh!”
“Ta đâu có ngu, cái gì nên nói, cái gì không nên nói, ta còn không biết sao?”
Nhân viên hộ tống họ Lý khoát tay nói: “Yên tâm đi.”
Kim Phi và Cửu công chúa cùng leo lên ngựa, không dẫn. theo các nhân viên hộ tống cùng nhau trở về.
Mới đi đến nửa đường thì phát hiện một đội ky binh.
Thấy đội ky binh có cờ đen của tiêu cục, Kim Phi tưởng đó là đội tiêu diệt thổ phỉ của làng.
Khi đến gần mới phát hiện dẫn đầu đội ky binh là Quan Hạ Nhi và Đường Đông Đông.
Quan Hạ Nhi người mặc giáp đen, sống lưng ưỡn thẳng, tư thế anh dũng hiên ngang.
“Tiên sinh xem ra Hạ Nhi phu nhân rất nhớ ngài, đến tận đây để đón”
Đại Lưu cười trêu ghẹo.
“Ngươi chơi với Hầu Tử một thời gian đã nhiễm thói thích †ìm đường chết của anh ta đúng không?”
Kim Phi liếc nhìn Đại Lưu: “Nếu ngứa đòn thì tìm một gốc cây mà cọ, đừng chọc vào ông đây!”
“Khụ khụ, ta sai rồi!”
Đại Lưu nhớ đến bộ dạng thê thảm của Hầu Tử sau khi bị Đường Tiểu Bắc chỉnh đốn, không lạnh mà run, liên tục nhận sail
“Trở về sẽ tính sổ với ngươi saul”
Kim Phi hừ một tiếng, thúc ngựa chạy lên phía trước.
Ở đối diện, Quan Hạ Nhi đã nhảy xuống ngựa chiến, chờ ở ven đường.
Kim Phi càng lại gần, mắt Quan Hạ Nhi càng ửng đỏ.
Từ khi Kim Xuyên xuất hiện thổ phỉ, Quan Hạ Nhi ăn ngủ không ngon, rất sợ nếu xảy ra sai sót sẽ phá hỏng những gì Kim Phi vất vả lắm mới có được.
Cuối cùng cô cũng thành công chống đỡ.
Chờ được Kim Phi trở lại.
Nhìn thấy Kim Phi nhảy xuống ngựa chiến, Quan Hạ Nhi cố nhịn để không nhào vào lòng Kim Phi khóc thật lớn: “Đương gia, chàng về rồi!"
“Ừ, ta về rồi!"
Kim Phi không phải người giỏi biểu đạt, y trả lời khô khan một câu, sau đó đưa tay kéo Quan Hạ Nhi vào lòng.
Quan Hạ Nhi vốn đã gầy, lần này gặp lại còn gầy hơn.
Sắc mặt cũng nhợt nhạt.
Không cần phải hỏi Kim Phi cũng biết gần đây cô phải chịu áp lực lớn như thế nào. Nếu là trước đây, với tính cách của Quan Hạ Nhi nhất định
sẽ không chịu làm mấy hành động như thế này trước mặt mọi người.
Nhưng lần này cô không né tránh, để yên cho Kim Phi ôm mình.
Dựa vào lòng Kim Phi, tâm trạng Quan Hạ Nhi lập tức ổn định lại.
“Đương gia, đến núi Thiết Quán gặp các tỷ muội đã chết trận đi...”