Tiền mua gia nô do bản thân gia nô gánh vác, dựa theo tính toán cho vay có lãi, thì gia nô sẽ đi làm công để trả nợ.
Những đứa trẻ không tìm lại được gia đình, cũng không có khả năng làm việc, đa số đều trở thành quà tặng kèm những gia nô khác, Kim Phi miễn tiền chuộc cho bọn họ, để bọn họ tạm thời đến công trường làm việc lặt vặt, đủ cơm no bụng.
Còn những cô nương biết chữ và biết tính toán, thương hội ở địa phương sẽ cố ý hỏi xem có bằng lòng đến Kim Xuyên sinh sống và làm việc hay không.
Những cô nương này đa số đã tan nhà nát cửa, cho dù có đạt được tự do cũng không có chỗ để đi.
Cộng thêm việc thương hội Kim Xuyên bây giờ đã có danh tiếng ở Giang Nam, không biết có bao nhiêu cô nương nằm mơ cũng mơ đến việc được làm nữ chưỡng quầy và nữ nhân viên, vậy nên khi được thương hội Kim Xuyên hỏi đến, 99% đầu đồng ý đến Kim Xuyên.
Đến khi trường học của Kim Phi mở cửa thì những cô nương này sẽ là lứa học sinh đầu tiên.
Sau khi nhóm cô nương này học xong, sẽ trở thành nhóm đầu tiên ở Đại Khang trải qua lớp đào tạo giáo viên chuyên nghiệp.
Bọn họ sẽ trở thành những đốm lửa nhỏ, phân tán đi khắp nơi, tạo thành một ngọn lửa cháy lan ra khắp thảo nguyên.
Nghĩ đến ngày đó, Kim Phi tràn ngập sự hăng hái.
Lúc y đang ghé vào bàn viết thoăn thoắt, Đại Lưu gõ cửa xe ngựa.
“Tiên sinh, cô bé ở quán trà tới rồi!” “Nhanh như vậy đã đến quán trà rồi sao?”
Kim Phi buông bút lông chim xuống, vươn vai.
“Cách quán trà phải vài dặm nữa, cô bé tự mình tới đây.” Đại Lưu đáp.
“Tự mình tới hả?”
Kim Phi nghe vậy thì mở cửa sổ xe ngựa ra.
Chỉ thấy cách đó không xa, có một cô bé khoác theo túi vải nhỏ đứng ở ven đường, đang toét miệng cười với mình, để lộ ra hai hàm răng trắng nhỏ thẳng hàng.
“Mau bảo đứa nhỏ lên đây nghỉ ngơi một chút.”
Kim Phi thấy cô bé mệt mỏi, đầu đổ đầy mồ hôi, vội vàng bảo Đại Lư bế cô bé trên xe ngựa.
“Chiến thần ca ca, cuối cùng cũng gặp lại huynh rồi!” Nhìn thấy Kim Phi, cô bé cười càng tươi hơn.
“Muội ở quán trà đợi không tốt hơn sao, chạy xa như vậy làm gì?”
Kim Phi lấy khăn lông ở trên bàn, giúp cô bé lau sạch mồ hôi trên mặt.
Lúc này mới phát hiện, ở đầu gối và cùi chỏ của cô bé có hai vết bùn, chắc hẳn là lúc chạy tới đã bị ngã.
“A Xuân muốn mau chóng gặp được chiến thần ca ca!” Cô bé cười trả lời.
Đến tận bây giờ, cô bé nói chuyện còn xen lẫn tiếng thở hổn hển.
“Bây giờ gặp được rồi, mau chóng ngồi xuống nghỉ ngơi đi.”
Kim Phi ấn cô bé xuống ghế, chuẩn bị rót cho cô bé một ly nước.
Kết quả y còn chưa đưa tay ra, cô bé đã cầm lấy bình trà, rót một ly nước đưa cho Kim Phi: “Chiến thần ca ca, huynh có muốn uống nước không? Này!”
Động tác rất thuần thục.
“Ta không uống, ta định rót nước cho muội.”
Kim Phi cười khổ lắc đầu.
Trẻ em ở Đại Khang đều rất hiểu chuyện, không chỉ riêng gì cô bé, những đứa trẻ trong làng cũng vậy, rất nhiều đứa hiểu chuyện đến mức đau lòng.
Lúc này cô bé lấy lòng Kim Phi là bởi vì cô bé có cảm tình rất tốt với Kim Phi sao?
Cũng không hẳn là như vậy.
Trên thực tế, cô bé chỉ gặp Kim Phi một lần mà thôi.
Lấy lòng Kim Phi bởi vì cô bé đã nếm quá nhiều khổ cực, biết được có thể có cơ hội để có cuộc sống tốt quá ít, vậy nên rất quý trọng.
Cô bé đang chuẩn bị lên tiếng, bên ngoài xe đột nhiên truyền tới một tiếng rít sắc nhọn.
Kim Phi mở cửa sổ xe ngựa nhìn lên bầu trời, chân mày hơi nhíu lại.
Đây là mũi tên lệnh mà nhóm nhân viên hộ tống dùng để báo động trước.
“Nhanh như vậy đã có người tự đi tìm đường chết sao?”
Kim Phi cảm thấy không dám tin lắm.