Lúc trước Kim Phi muốn thả tù binh Đông Man đi, những quan đại thần hiểu mưu mô trong triều đã nhanh chóng hiểu được kế hoạch của y, trái lại một số nhân viên hộ tống tham chiến lại không thể hiểu được.
Theo quan điểm của họ, họ đã bắt tù binh bằng cả tính mạng, mà Kim Phi lại nói thả là thả thì lại uổng phí công sức mà họ đã cố gắng.
Bây giờ cuối cùng, họ đã hiểu tại sao Kim Phi lại làm như vậy.
Dù vua Đông Man và các quan viên cấp cao trong vua Đông Man cũng đoán được tại sao Kim Phi lại làm như vậy, nhưng họ vẫn không thể ngăn cản những người dân khác kỳ thị tù binh.
Ba mươi ngàn tù binh được thả ra, sẽ gây ra thiệt hại nhiều hơn là giết luôn bọn họ.
Quyền quý Đông Man bóc lột người dân phía dưới còn khắc nghiệt hơn cả Đại Khang, thực ra vốn đã có nhiều mâu thuẫn nội bộ, nhưng vì quy tắc đã hình thành hơn ngàn năm khiến người dân ở tâng chót chưa bao giờ dám phản kháng.
Mà những tù binh được Kim Phi thả ra không còn lựa chọn nào khác, ngoài việc đứng lên phản kháng để sống sót.
Bọn họ trở thành nguyên nhân gây ra xung đột trong Đông Man, hơn phân nữa Đông Man đã loạn hết cả lên.
Ba mươi ngàn tù binh được thả ra, nhưng đã làm thương vong hơn ba mươi ngàn người trong các tộc để trấn áp sự hỗn loạn do ba mươi ngàn người này gây ra.
Vả lại, năm ngoái Đông Man đã gặp phải trận rét đậm, vốn đã tổn thất nặng nề, nay lại thêm trận hỗn loạn này thì tình thế lại càng trở nên khó khăn hơn.
Dẫn đến việc đích thân vua Đông Man phải xuất quân viễn chinh, để chuyển hướng mâu thuẫn nội bộ.
Những tù binh vua Đông Man đàn áp, lại bị đưa ra tiền tuyến một lần nữa để trở thành tử sĩ ám sát nhân viên hộ tống.
Dù có một số nhân viên hộ tống bị ám sát thương vong, nhưng quyết định của Kim Phi vẫn đúng đối với tình hình chung.
“Đây là mượn đao giết người trong binh pháp tiên sinh nói sao?” Đại Tráng hỏi.
"Đại khái là như vậy." Trương Lương gật đầu nói: "Nhưng người bị mượn đao giết người lại không biết chuyện này, lần này tiên sinh đã dùng một âm mưu...
Trương Lương mới nói được một nửa thì đột nhiên nghe thấy một âm thanh sắc bén và tiếng chiêng phát ra từ trên đỉnh đầu.
Mũi tên lệnh và tiếng chiêng cùng nhau vang lên cảnh báo, có nghĩa là đã gặp phải một tình huống rất khẩn cấp.
"Cảnh báo!" Trương Lương lạnh giọng nói: "Đi xem chuyện gì đang xảy ra."
Một người cận vệ lập tức cưỡi ngựa chạy ra phía trước đội ngũ.
Cách đó vài trăm mét, sáu con ngựa chiến kéo một cái khung gõ, khinh khí cầu được buộc vào cái khung gỗ này.
Khi các cận vệ của Trương Lương đến, một chiếc túi vải tình cờ trượt xuống sợi dây từ khinh khí cầu.
Suy cho cùng, thông điệp mà cờ lệnh truyền tải là có hạn nên khi gặp tình huống phức tạp hơn, nhân viên hộ tống trên khinh khí cầu sẽ viết tình huống đó ra giấy rồi gửi xuống theo sợi dây buộc vào khinh khí cầu.
Cận vệ cầm túi vải phản hồi, đưa cho quân sư bên cạnh Trương Lương.
Thực ra với mưu trí của Trương Lương, hẳn là không cần quân sư nhưng trước đây Trương Lương chưa bao giờ đi học, dù mấy tháng trước mới bắt đầu tự học chữ, nhưng để tránh việc sai sót chữ nghĩa nên vẫn dẫn theo một quân sư.
Người được gọi là quân sư này vốn dĩ là một tú tài nghèo túng ở làng Điền Gia, không phải là trí tuệ cao thâm gì, nhưng ưu điểm duy nhất là tuyệt đối trung thành và đáng tin cậy.
"Lương ca, lính trinh sát nói bọn họ nhìn thấy phía bắc xuất hiện một đoàn ky binh, cách chúng ta khoảng mười lăm dặm, số lượng nhiều đến mức nhìn thoáng qua cũng không thấy được điểm cuối!"
Quân sư đọc tờ giấy xong rồi nói với Trương Lương.
Trương Lương lại cầm lấy tờ giấy đọc lại, cười nhạt nói: "Quả nhiên tiên sinh đã đoán trúng rồi!"
"Đoán đúng cái gì?" Đại Tráng tò mò hỏi.
"Trước khi chúng ta khởi hành, tiên sinh đã nói, bọn Đông Man nhất định sẽ không trơ mắt nhìn chúng ta đến thành Du Quan, chắc sẽ chặn chúng ta trên đường, không phải bây giờ bọn họ đã tới rồi sao?" Trương Lương nói.
“Vậy tiên sinh có nói cho chúng ta biết nên làm thế nào không?” Đại Tráng lại hỏi.
"Chúng ta còn có thể làm gì nữa? Tới thì đánh!" Trương Lương lạnh lùng nói: "Tiểu đội Thần Cung đã thành lập lâu vậy rồi, cũng nên mài đao, đúng lúc lấy Đông Man làm đá mài!"
Vì lân Bắc phạt này, Kim Phi đã đặc biệt thành lập bốn tiểu đoàn tiểu đội Thần Cung.
Nhiệm vụ của họ là thực hiện các cuộc tấn công tầm xa khi hai bên đang giao chiến.