“E là tướng công chưa biết, trú điểm của tiền trang Kim Xuyên đã vượt xa cả thương hội rồi.”
Đường Tiểu Bắc nói tiếp: “Linh Lung cô nương đã quản lý các trụ sở đâu ra đấy. Tháng trước, ta vừa cử người đi kiểm tra sổ sách ở hai mươi trụ sở trên khắp Xuyên Thục, không hề có lấy một sai sót.”
“Vượt qua cả thương hội sao?” Kim Phi sửng sốt.
Sau khi tới kinh thành, y bận rộn với những thứ khác, rất ít quan tâm tới chuyện của tiền trang.
Có lẽ Chu Linh Lung cũng biết y rất bận, nên ngoại trừ những sổ sách đầu tháng nhờ nhân viên hộ tống đưa qua thì không có bức thư dư thừa nào.
Kim Phi cũng không biết số trụ sở của tiền trang đã vượt qua cả thương hội.
Nhưng sau đó y lại hiểu ra.
Nhiệm vụ đầu tiên của thương hội là kiếm tiền, cho nên phải mở ở những nơi đông người, sầm uất, náo nhiệt, không cần quá nhiều, cả một thị trấn, một quận, cần một nhà trọ là đủ.
Nhưng tiền trang lại phải phụ trách phát tiền công cho công nhân, trụ sở chân phải mở nhiều thì mới tiện lợi cho dân chúng.
“Lương thực chúng ta tích góp còn bao nhiêu nữa?” Kim Phi quay lại hỏi Đường Tiểu Bắc: “Linh Lung có từng nói tới chuyện tiền trang phải làm gì để cân bằng giữa chỉ và thu chưa?”
Từ khi tiền trang được thành lập đến nay, một mặt bên ngoài là phát tiền và lương thực cho dân chúng, lương thực mà Kim Phi gom góp từ Giang Nam và lương thực mà Cửu công chúa đoạt được từ tay các quý tộc đang giảm xuống rất nhanh.
“Nhờ phúc của tướng quân mà dân chúng có thể chịu đựng qua thời kỳ giáp vụ của mùa xuân dựa vào các công việc được cung cấp. Tháng trước gạo kê đã chín, triều đình lại còn giảm thuế, bây giờ dân chúng đã có tiền dư trong tay, bắt đầu trả được nợ rồi ạ”
Đường Tiểu Bắc lại nói tiếp: “Cho nên từ tháng trước, thu nhập của tiền trang đã vượt các khoản chỉ tiêu, đã bắt đầu có lời”
“Vậy thì tốt!”
Kim Phi thở phào nhẹ nhõm. Đợt rét đậm tai họa lần này coi như y chống đỡ được rồi.
Chờ công trình thủy lợi đập Đô Giang hoàn thành xong, đội vận chuyển mang giống lúa nước L từ nước K về, sản lượng lương thực của Xuyên Thục nhất định sẽ tăng lên.
Tới lúc đó, Xuyên Thục mới thật sự là đất nước hùng mạnh.
Nghĩ tới đây, Kim Phi lại khẽ thở dài: “Mấy người Lão Đồng vẫn chưa có tin tức à?”
Đội vận chuyển này đã xuất phát hơn nửa năm, lúc vừa mới lên đường, cứ mười ngày là sẽ dùng chim bồ câu gửi về một phong thư, báo cho Kim Phi biết họ đã đi tới đâu, trên đường đi gặp được cái gì mới mẻ.
Nhưng sau một tháng kể từ khi xuất phát, đột nhiên lại không có tin tức gì về những người này.
“Vẫn chưa có tin gì cả.” Đường Tiểu Bắc lắc đầu, an ủi y: “Tướng công đừng lo lắng quá, mấy người Lão Đồng đều là nhân viên hộ tống lão luyện, còn có cả thợ săn lão luyện, sẽ không có việc gì đâu. Không có tin tức gì, có lẽ là do bồ câu đưa thư gặp vấn đề đấy.”
“Chỉ mong là vậy!” Kim Phi gật đầu một cái.
Thật ra y cũng nghĩ vậy.
Khả năng thích ứng của con người mạnh hơn rất nhiều so với chim bồ câu, khí hậu phương Nam rất khác với Xuyên, chim bồ câu chưa chắc đã thích ứng được.
Không có chim bồ câu thì tất nhiên là tin tức không thể truyền về được.
Không cần chở theo Cửu công chúa nên mấy người Kim Phi có thể phi ngựa chạy như bay, tốc độ đi đường nhanh gấp mấy lần, tới núi Ngọc Lũy sớm hơn ba ngày so với kế hoạch dự định.
Lúc Kim Phi rời đi, chung quanh núi Ngọc Lũy vẫn là một mảnh đất hoang tàn, chỉ qua nửa năm đã hoàn toàn thay đổi.
Từng con kênh uốn lượn quanh co, dọc theo đó nhìn sang là mấy thôn xóm.
“Ta nhớ trước kia làm gì có thôn bên kia nhỉ?” Kim Phi chỉ vào mấy thôn xóm hỏi.
“Dân chúng nghe nói sẽ thông nước ở nơi này nên quyết định tới đây khai hoang.” Thiết Chùy giải thích: “Thật sự phải cảm ơn chính sách mới của bệ hạ”
Dân số của Đại Khang quá ít, rất nhiều nơi đều là đất hoang.
Trong chính sách mới do Kim Phi và Cửu công chúa đề ra, ruộng đất dân chúng khai hoang là thuộc về là thuộc về họ. Hơn nữa, khai hoang năm đầu tiên không cần đóng thuế, năm thứ hai thứ ba cũng chỉ cần đóng một nửa thuế là được.
Điều này đã khuyến khích dân chúng khai hoang, nhiều người cũng không muốn làm ruộng cho địa chủ nữa, mà tự mình đi khai hoang ruộng đất.
“Thiết Chùy, không chỉ cảm tạ bệ hạ đâu, còn phải cảm tạ tiên sinh nữa”
Ngụy Đại Đồng cười rồi nói: “Ta nghe nói, chính sách mới này là tiên sinh và Cửu công chúa cùng nhau thúc đẩy, nếu không có tiên sinh thì sẽ không có chính sách mới đâu.”
“Ngài chỉ biết nịnh nọtI”
Thiết Chùy mắng Ngụy Đại Đồng một câu rồi nói: “Nhanh dẫn đường tới đập Đô Giang đi, ta muốn xem đập Phi Sa và cống phân luồng nước như thế nào rồi.”