“Đừng nói thêm gì cả, nhanh chóng đưa bọn họ đi đi!”
Kim Phi lại gõ lên đâu Cửu công chúa: “Đợi lát nữa quay lại còn nhìn thấy bọn họ ở đây, thì ta cho nàng đẹp mặt.”
Kết quả Cửu công chúa còn chưa kịp nói gì, Hương Thảo, Lan Tâm vừa đi tới lập tức bị dọa đến mức khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch, hoàn toàn quên mất quy tắc Kim Phi vừa nói lúc nãy. Phịch một tiếng, quỳ xuống trước mặt Kim Phi, hai mắt ngấn lệ hô lên: “Đại nhân, nô tỳ biết sai rồi, cầu xin đại nhân đừng đuổi nô tỳ về!”
Nếu như bị Kim Phi đuổi về chỗ của Khánh phi, không chỉ chuyện khế ước bán thân hết hy vọng, nói không chừng còn phải chịu phạt.
Kim Phi đoán ra được sự lo lăng của hai người họ, bèn giải thích: “Không phải ta đuổi hai người về chỗ nương nương đâu,
mà là bảo hai người về nghỉ ngơi trước đi, ngày mai lại đến!”
Nghe thấy Kim Phi nói vậy, hai người Hương Thảo, Lan Tâm lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng không đợi hai người họ thở phào xong, lại nghe thấy Kim Phi tiếp tục nói: “Nhưng từ ngày mai các ngươi tới đây, các ngươi chỉ cần làm tốt việc của mình, giúp Châu Nhi chăm sóc tốt cho điện hạ là được, không được giống như vừa nãy nữa, hiểu chưa?”
“Hiểu rồi ạ!”
Hương Thảo, Lan Tâm vội càng gật đầu.
“Đứng lên đi, sau này đừng tùy tiện quỳ xuống nữa.”
Kim Phi lại nói tiếp: “Quay về nghỉ ngơi đi, giờ Mão ngày mai đến đây làm việc là được.”
Hương Thảo, Lan Tâm không rời đi ngay, mà cùng nhìn về phía Cửu công chúa.
Thấy Cửu công chúa khẽ gật đầu, lúc này mới thắt lại đai lưng, xoay người rời đi.
“Công chúa điện hạ, bây giờ ta tới chăm sóc người, thế nào?”
Đợi khi hai người rời đi, Kim Phi nâng cằm Cửu công chúa lên, đưa tay xoa lên môi cô ấy.
“Không cần đâu, bổn cung...”
Cửu công chúa còn chưa kịp nói hết câu, đã bị Kim Phi cắt ngang...
Đêm hôm đó, Cửu công chúa cuối cùng cũng biết được cái gì gọi là gieo gió gặt bão, bị giày vò mãi đến tận nửa đêm, Kim Phi mới buông tha cho cô ấy.
Buổi sáng ngày thứ hai, khi Cửu công chúa ăn cơm, quai hàm vẫn cảm thấy hơi đau nhức.
Hương Thảo, Lan Tâm đại khái cũng hiểu được ý của Kim Phi, ngày thứ hai khi đối mặt với Kim Phi, thái độ đã trở lên bình thường hơn rất nhiều.
Dường như Kim Phi cũng đã hoàn toàn quên mất chuyện hôm qua, gọi Hương Thảo, Lan Tâm cùng ngồi xuống ăn cơm.
Mặc dù Hương Thảo, Lan Tâm đã đi theo Kim Phi, nhưng bọn họ đã bị giáo dục nô hóa nhiều năm, mới đi theo Kim Phi có một hai ngày, làm sao dám ăn cùng một bàn với chủ nhà cơ chứ?
Cho dù đó là do Kim Phi yêu cầu, hay cho dù đã nhìn thấy Châu Nhi, Thấm Nhi ngồi vào trước bàn, nhưng bọn họ vẫn không dám.
Mãi cho đến khi Bắc Thiên Tâm xuất hiện, mỗi tay một người ấn bọn họ ngồi xuống ghế, hai người mới xem là đồng ý ngồi.
Đôi mắt nhìn Bắc Thiên Tâm cũng tràn đầy sự sợ hãi.
“Sao hai người lại nhìn cô ấy như vậy?”
Kim Phi phát hiện ánh mắt của hai người họ có gì đó không đúng, bèn tò mò hỏi.
Mặc dù Bắc Thiên Tâm có võ công cao cường, nhưng cơ bản cô ấy không hề bắt nạt người khác, cho dù đôi lúc ngứa tay, cũng là đi tìm các nhân viên hộ tống để tỷ thí, chứ sẽ không làm khó nữ công nhân.
“Không có gì, không có gì.”
Hương Thảo, Lan Tâm cùng lúc lắc đầu.
Bọn họ càng nói như vậy, Kim Phi càng chắc chắn giữa bọn họ nhất định đã xảy ra chuyện gì đó.
Y đang định truy hỏi thêm, thì đột nhiên Đại Lưu đẩy cửa xông vào.
“Ăn cơm cũng không cần hoảng hốt như vậy chứ, không ai cướp của ngươi đâu!”
Thấm Nhi tức giận, liếc nhìn Đại Lưu.
Nhưng Kim Phi và Cửu công chúa lại đồng thời cau mày lại.
Mặc dù Đại Lưu cà lơ phất phơ, nhưng không phải là người không biết nặng nhẹ.
Biết rõ Cửu công chúa có ở đây, nếu không phải là việc gấp, anh ta cũng sẽ không lỗ mãng như vậy.
Kim Phi và Cửu công chúa cùng buông đũa xuống, nhìn về phía Đại Lưu.
Đại Lưu không để ý đến Thấm Nhi, mà nhanh chóng rút từ trong lòng ra một tờ giấy đưa cho Kim Phi: “Tiên sinh, thư lông gà vừa được Hạ Nhi phu nhân gửi tới!”