“Lão Nghiêm, có chuyện gì vậy?” Lưu Thiết hỏi.
“Tiểu An Tử, người nói đi!” Đội trưởng đội hậu cần đẩy binh lính kia lên phía trước.
Lần đầu tiên đối mặt trực tuyến với cấp trên của mình, binh lính kia tuy hơi lo lắng nhưng vẫn nhanh chóng nói: “Tướng quân, chúng ta có thể dùng khinh khí cầu để nổ tung hang ổ của quân địch!”
Tân Phi thấy vậy, cau mày nhìn đội trưởng đội hậu cần.
Ai cũng biết, dùng phi thuyền là cách nhanh nhất để đánh bại quân địch, nhưng vào ngày quân địch tấn công, Lưu Thiết nhìn thấy một thảo nguyên dày đặc quân địch, nên đã thả tất cả phi thuyền và khinh khí cầu ra, chuẩn bị chiến đấu.
Kết quả, tất cả đều bị Hải Đông Thanh tiêu diệt.
Bây giờ nói như vậy, không phải đang chỉ trích Lưu Thiết đã làm sai sao?
Tân Phi đang định trách cứ binh lính này thì bị Điền tiên sinh dùng ánh mắt ngăn lại.
Ông ta biết, Tiểu An Tử này lá gan có lớn tới cỡ nào cũng không dám nhân lúc này tới chỉ trích Lưu Thiết.
Mà nếu có đúng như vậy thật, đội trưởng đội hậu cần cũng sẽ không mang anh ta tới đây để nói mấy chuyện nhạt nhẽo thế này.
Cho nên hai người họ chắc chẳn có cách khác.
“Tiểu tử, ngươi cứ nói tiếp đi!” Điền tiên sinh quay sang binh lính kia, gật đầu nói.
“Tướng quân, hồi chúng ta mới tới thành Du Quan, có một cái khinh khí cầu bị rò rỉ nên đã được đưa tới nhà kho để sửa chữa, sửa xong thì cất trong đó để làm đồ dự phòng, sau đó chúng ta có phi thuyền, lại càng không dùng tới nó nên đã bị đẩy vào tận kho trong cùng.”
Tiểu An Tử vội nói: “Hải Đông Thanh không thể nhìn thấy vào ban đêm, chúng ta có thể dùng cái khinh khí cầu này làm nổ tung hang ổ của quân địch...”
Nhân viên hộ tống này còn chưa nói xong, cả ba người Lưu Thiết, Tân Phi, Điền tiên sinh đều trở nên phấn khích.
“Ngươi có chắc trong kho còn khinh khí cầu không?”
Đôi môi Tần Phi run lên vì kích động.
“Chắc chẳn ạ, ngày hôm ấy chính ta và đội trưởng đưa nó vào, ngày hôm qua ta lấy máy ném đá ra vẫn còn thấy nó ở trong!”
Tiểu An Tử gật đầu lia lịa.
“Nhanh, đưa chúng ta đi xem!”
Lưu Thiết kéo Tiểu An Tử ra ngoài.
Đi đến cửa, anh ta lại quay ra nói: “Lão Tân, đi tìm hai phi công tới nhà kho đi!”
Để thực hiện kế hoạch vừa rồi, ngoài khinh khí cầu ra, còn cần tới hai phi công.
Hải Đông Thanh tấn công phi thuyền cực kỳ nhanh, cả phi công trên phi thuyền và phi thuyền rơi xuống đều chết.
May män thay, phi công cũng có người để thay thế, Tân Phi nhanh chóng tìm ra hai người nọ.
Lúc anh ta và hai người kia chạy tới nhà kho, Tiểu An Tử và mọi người đã lấy chiếc khinh khí cầu bụi bám đầy ở trong góc ra.
“Nhanh kiểm tra xem có hoạt động được không!” Tân Phi sốt ruột thúc giục phi công. Hai người kia tiến lên, bắt đầu cẩn thận kiểm tra.
Mấy người Lưu Thiết đứng bên cạnh quan sát.
Một lát sau, một phi công báo cáo: “Báo cáo Tân tướng quân, không có vấn đề gì!”
“Điền tiên sinh, đã xác nhận tin tức về Hải Đông Thanh chưa? Chúng thật sự không nhìn thấy vào ban đêm sao?”
Lưu Thiết quay sang nhìn Điền tiên sinh.
Chiếc khinh khí cầu này có thể nói là hy vọng lớn nhất của thành Du Quan bây giờ, Lưu Thiết không dám để xảy ra sai lầm nào.
Vừa nấy Tần Phi đi tìm phi công, Điền tiên sinh đã đi tìm thợ săn hiểu biết về loài chim diều hâu, hỏi xem Hải Đông Thanh có thể hoạt động vào ban đêm không.
Khi mới tới Bắc phạt, Trương Lương đã làm không ít 'bài tập, trong đó bao gồm cả việc tìm hai người dẫn đường.
Hai người này từng làm mật thám ở Đông Man nên rất quen thuộc với những tình huống xảy ra ở đây.
Sau đó họ khẳng định, Hải Đông Thanh không hoạt động vào ban đêm.
Mặc dù người dẫn đường không dám khẳng định 100%, nhưng tình hình trận chiến hôm nay không cho phép Lưu Thiết do dự nữa.
Sau một nén nhang, chiếc khinh khí cầu mang theo hy vọng của quân Bắc phạt từ từ bay lên!