Lúc Đường Tiểu Bắc chiêu mộ bọn họ cũng đã nói, ai có thể nghiên cứu ra được cách chế tạo ra thuốc nổ có uy lực lớn hơn, hoặc là nghiên cứu ra những biện pháp khác để chế tạo lựu đạn, sẽ có thể giành được một số tiền thưởng lớn.
Để giành được số tiền thưởng đó, tháng thứ ba từ khi phòng thí nghiệm được thành lập, những người này thật sự đã chế tạo ra một loại thuốc nổ mới.
Mặc dù uy lực cũng không tăng lên được bao nhiêu so với cách chế tạo trước kia của Kim Phi, nhưng điều này chứng tỏ những người này thật sự đã hiểu rõ nguyên lý của thuốc nổ.
Bản thân Kim Phi cũng không có nhiều hứng thú đối với thuốc nổ, nên dứt khoát không xen vào nữa.
Y tin tưởng, với mức độ cẩn thận của Đường Tiểu Bắc, hoàn toàn không cần lo những người này sẽ tiết lộ bí mật.
Về phần Đường Tiểu Bắc thiết lập quá trình bảo mật như thế nào, Kim Phi cũng lười hỏi.
Bên xưởng khinh khí cầu cũng vậy, bây giờ căn bản không cần Kim Phi quan tâm, có người chuyên đi phụ trách.
Sự thật chứng minh, hạt giống kiến thức một khi đã được gieo xuống, nó sẽ tự phát triển mạnh mẽ.
Mặc dù Kim Phi rất ít hỏi tới chuyện khinh khí cầu, nhưng bởi vì nhu cầu trong chiến tranh, trước khi phi thuyền xuất hiện, Trương Lương cực kì coi trọng khinh khí cầu.
Sau một thời gian dài phát triển, làng Tây Hà đã rất thành thạo kỹ thuật sản xuất khinh khí cầu.
Lúc nhóm Lão Ưng mới bắt đầu thực nghiệm khinh khí cầu, độ cao tối đa chỉ có ba trăm trượng, sau đó bắt đầu lên dần dần tới bốn trăm trượng, năm trăm trượng.
Đến hiện tại, khinh khí cầu làng Tây Hà sản xuất đã có thể bay cao đến một nghìn trượng.
Thật ra nếu thật sự phải bay lên tiếp, khinh khí cầu vẫn có thể bay, nhưng một khi bay cao đến mấy nghìn trượng, không chỉ nhiệt độ sẽ nhanh chóng hạ xuống, mà lượng oxi trong không khí cũng sẽ nhanh chóng giảm xuống.
Đến lúc đó phi công sẽ xuất hiện triệu chứng thiếu oxy.
Vì đề phòng phi công gặp chuyện ngoài ý muốn, Kim Phi đã ra một mệnh lệnh cho đội bay, quy định là trừ thí nghiệm ra, khinh khí cầu chỉ có thể bay cao tối đa đến một nghìn trượng, nếu như có người bay cao hơn nữa, sẽ hủy bỏ tư cách bay.
Cho dù là làm thí nghiệm, cũng nhất định phải tiến hành báo cáo trước.
Độ cao hiện tại của khinh khí cầu này, e là đã vượt qua một nghìn trượng.
Phát hiện tay lái chính vẫn đang bay lên cao hơn, tay lái phụ do dự một lúc, vẫn nhắc nhở: "Văn ca, chúng ta bay cao quá rồi, hình như đã hơn một nghìn trượng... Tiên sinh nói rồi, chúng ta không thể bay cao như vậy..."
Nhưng còn chưa nói hết đã bị tay lái chính cắt ngang: "Ai nói đã một nghìn trượng, ta cảm thấy còn chưa tới năm trăm trượng!"
Tay lái phụ nghe vậy, không nói gì mà liếc nhìn tay lái chính, nhưng không nói thêm gì nữa.
Tay lái chính lại rót thêm dầu nóng vào bên trong lò đốt, khinh khí cầu càng bay lên cao nhanh hơn.
Bay thẳng lên cao đến chừng một nghìn năm trăm trượng, khi cả hai phi công đều cảm thấy hơi khó thở, bọn họ rốt cuộc cũng tìm được hướng gió thích hợp.
Khinh khí cầu lảo đảo lắc lư bay về phía bắc.
Lúc này, trên mặt của tay lái chính rốt cuộc cũng lộ ra nụ cười.
Lần đó Hải Đông Thanh tấn công phi thuyền, hai người bọn họ đúng lúc đang trong kì nghỉ, không có trên phi thuyền.
Kết quả là sau ngày hôm đó, đồng đội của bọn họ không thể trở về nữa.
Mặc dù tay lái chính biết, chuyện này không phải lỗi của anh ta, nhưng mỗi lúc đêm khuya vắng người, anh ta luôn nhớ tới chiến hữu lúc đầu huấn luyện chung với mình, cảm thấy bản thân giống như một kẻ đào ngũ.
Bây giờ thì tốt rồi, anh ta rốt cuộc cũng có thể báo thù cho chiến hữu của mình!
Tốc độ của khinh khí cầu rất nhanh, sau mười mấy phút đã bay qua thành Du Quan, tiến vào đồng cỏ, còn thuận lợi tìm được doanh trại của người Đông Man.
Nhưng khi bay đến vùng trời phía trên doanh trại, bọn họ trợn tròn mắt.
Doanh trại của người Đông Man thực sự quá lớn, trời cũng quá tối.
Dù có kính viễn vọng, cũng bay thấp xuống rồi, hai phi công vẫn không tìm được lều chỉ huy của người Đông Man ở đâu.
Mặc dù bây giờ bọn họ ném bừa lựu đạn xuống dưới là chắc chắn có thể nổ trúng kẻ địch, nhưng nổ trúng những tên lính quèn kia thì có ý nghĩa gì chứ?