Xuyên Không Tới Vương Triều Đại Khang

chương 2289: yên tâm

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Cô ấy chưa đi được hai bước đã bị Kim Phi túm lấy cổ áo kéo lại: “Quay lại!”

“Tiên sinh, nói lời phải giữ lấy lời chứ, ngài bảo ta cười, ta cười, ngài bảo ta gọi ngài là ca, ta cũng gọi rồi, không được đổi ý đâu đấy!” Khánh Mộ Lam vội ôm khẩu súng ngắn vào ngực, như thể sợ Kim Phi lấy lại.

“Tới mức này luôn hả?” Kim Phi tức giận nhìn Khánh Mộ Lam: “Ta kêu cô quay lại là để hỏi ca ca của cô nói thế nào, phái bao nhiêu người tới tiếp viện cho thành Du Quan?”

“Ra là nói cái này!”

Khánh Mộ Lam thở phào nhẹ nhõm nói: “Ca ca nói, bất cứ khi nào tiên sinh cần, thành Tây Xuyên cũng sẽ sẵn sàng cống hiến hết mình để tiếp viện cho thành Du Quan, huynh ấy bảo ta đi trước là để hỏi tiên sinh cần bao nhiêu người? Không ngờ

chưa tới Kim Xuyên mà đã gặp tiên sinh ở đây.”

Cô ấy đi bằng ca-nô, đang đi thì gặp Trấn Viễn số 2 trên sông Gia Lăng.

Trấn Viễn số 2 không dám đi quá nhanh vào ban đêm, phải tới hừng đông thuyền mới có thể bắt đầu tăng tốc.

Nếu chậm hơn nửa ngày nữa, Trấn Viễn số 2 sẽ bắt đầu tiền vào sông Trường Giang, cô ấy và Kim Phi sẽ tách ra.

Kim Phi nghe Khánh Mộ Lam nói vậy thì gật đầu. Y khá hài lòng với thái độ của Khánh Hâm Nghiêu.

Mặc kệ anh ta nghĩ gì trong lòng, ít ra những lời anh ta cũng rất hay.

Hơn nữa, việc phái Khánh Mộ Lam tới xin chỉ thị của y, chính là thể hiện thành ý của anh ta.

Ít ra Khánh Hâm Nghiêu không bảo những tân binh tới, qua loa với Kim Phi.

“Trước khi ta xuất phát, ca ca ta đã để Mạnh Thiên Hải điều động ba nghìn cựu binh quân Uy Thắng, tập hơn nơi bờ sông, cũng đã truyền lệnh cho Ngụy Đại Đồng, bảo ông ta phái thuyền chở lương thực, mau chóng đưa người tới Đông Hải.”

Khánh Mộ Lam nói tiếp: “Nếu không có gì bất ngờ thì bây giờ họ có lẽ đã tới sông Kim Mã, vào sông chính rồi.”

“Ca ca của cô điều tới ba nghìn cựu binh quân Uy Thắng ư?” Kim Phi ngạc nhiên hỏi.

Qua việc Khánh Mộ Lam tới đây, Kim Phi cũng đoán được Khánh Hâm Nghiêu hẳn sẽ không làm qua loa có lệ với y, nhưng không ngờ anh ta lại phái tới ba nghìn cựu binh tới.

Quân Uy Thắng là đội quân tinh nhuệ nhất của Khánh Hâm Nghiêu.

Trước khi tuyển thêm người, tổng cộng chỉ có năm nghìn người, qua mấy trận chiến liên tiếp nhau, số người còn lại của hai tháng trước không tới bốn nghìn người, cho nên Khánh Hâm Nghiêu đã xin Cửu công chúa mở rộng thêm.

Tuy rằng sau khi tuyển thêm người đã lên tới chín nghìn, nhưng hơn nửa trong số này là tân binh.

Chênh lệch giữa tân binh và cựu binh phải nói là rất lớn.

Nhiều tân binh trong quá trình huấn luyện không có vấn đề gì, nhưng khi ra chiến trường nhìn thấy máu, có những người bị dọa sợ.

Trong mười tân binh, ít nhất có tới ba người không đỡ nổi trận chiến đầu tiên của mình.

Nếu như bất hạnh bị phân tới những doanh trại của đội tiên phong hay các kiểu như vậy, tỷ lệ tử vong của tân binh lại càng cao, trong mười người mà sống sót được một người đã là cao rồi.

Quân Uy Thắng tổng cộng có gần bốn nghìn cựu binh, Khánh Hâm Nghiêu phái tới ba nghìn người, thật sự nằm ngoài suy đoán của Kim Phi.

“Ca ca ta nói, người Thổ Phiên trong một thời gian nữa sẽ không dám tấn công, nếu có tấn công thật, các cựu binh mang theo tân binh có thể trụ được một thời gian, trụ được cho tới khi Vũ... bệ hạ phái người tơi tiếp viện, cho nên thành Tây Xuyên bây giờ cũng ổn hơn thành Du Quan”

Khánh Mộ Lam giải thích thêm: “Đúng rồi, Trần Phượng Chí và tiểu đoàn Thiết Hổ cũng tới.”

Quân Uy Thăng là đội quân tinh nhuệ dưới trướng Khánh Hâm Nghiêu, tiểu đoàn Thiết Hổ lại là quân tỉnh nhuệ trong tinh nhuệ, không kém gì chiến đội giáp đen của Kim Phi.

Nghe thấy Khánh Hâm Nghiêu phái cả tiểu đoàn Thiết Hổ tới, Kim Phi cảm động, xoay người hướng về phía Khánh Mộ Lam, ôm quyền: “Đa tại”

“Bệ hạ làm chủ, chúng ta là quân thần, đương nhiên phải dốc hết sức để làm, ngài cảm ơn cái gì?”

Khánh Mộ Lam khoát tay: “Về sau nếu có thể, nhờ chuẩn bị cho chúng ta một lô súng kíp đấy, thứ này dùng tiện hơn cung nỏ nhiều!”

Sau khi lên thuyền, Khánh Mộ Lam nhìn thấy các nữ công nhân đang luyện súng thì hâm mộ muốn chết.

Nếu lúc đó cô ấy có súng kíp này, Gada làm gì có cửa mà công phá thành Tây Xuyên?

“Yên tâm, sau này sẽ đưa cho các cô Ị”

Kim Phi gật đầu đồng ý.

Khánh Hâm Nghiêu và Khánh Hoài đều là anh họ của Cửu công chúa, hai người họ vẫn luôn ủng hộ Kim Phi. Đối với y, hai người này chỉ đứng sau tiêu cục Trấn Viễn và quân Trấn Viễn.

Nếu tương lai có thể sản xuất súng kíp với số lượng lớn, cung cấp cho Khánh Hâm Nghiêu và quân Uy Thắng không phải là không thể.

Dù sao công thức sản xuất thuốc súng vẫn nằm trong tay Kim Phi, không có thuốc súng, súng kíp cũng chỉ là một cây gậy nhóm lửa, y không cần phải lo lắng.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio