"Mau ngăn bọn họ lại!"
Phùng Thế Tài gân cổ hét toáng lên, nhưng xung quanh ồn ào đến mức không ai có thể nghe được trừ cận vệ của gã.
Đội trưởng đội cận vệ thấy Phùng Thế Tài cuống cuồng nên mới đạp ngựa đứng lên, giơ cao cánh tay vẫy cờ chỉ huy, ý định truyền đạt mệnh lệnh của Phùng Thế Tài ra ngoài.
"Ngu ngốc, mau xuống đây cho tal"
Phùng Thế Tài thấy thế gấp đến nỗi vội vàng đưa tay kéo đội trưởng đội cận vệ xuống.
Nhưng gã vẫn chậm một bước.
Phùng Thế Tài chưa kịp kéo người xuống, một mũi tên cung nỏ hạng nặng gào thét lao tới đâm vào giữa ngực đội trưởng đội cận vệt!
Đội trưởng đội cận vệ dù mặc áo giáp, nhưng căn bản cũng không ngăn được tên của cung nỏ hạng nặng, cứ thế mà bị mũi tên bắn hất điI
Phùng Thế Tài thầm mắng một tiếng, lập tức quay đầu ngựa chuẩn bị bỏ chạy.
Nhưng xung quanh hỗn loạn đến mức Phùng Thế Tài vừa bước được vài bước đã bị đám đông hỗn loạn chặn lại!
Phía sau đội phương trận súng kíp, Thiết Chùy cười khẩy: "Cuối cùng cũng tìm được ngươi!"
Trên chiến trường, người cầm cờ chỉ huy có thể không phải lúc nào cũng ở bên cạnh chỉ huy, nhưng chín phần là người cầm cờ truyền lệnh sẽ ở bên cạnh chỉ huy, nếu không sẽ không có cách nào để truyền đạt mệnh lệnh của chỉ huy ngay lập tức.
Trước đó Thiết Chùy đang tìm kiếm vị trí của Phùng Thế Tài nhưng mãi vẫn chưa tìm được.
Bây giờ thì tốt rồi, tìm được người cầm cờ truyền lệnh của đối phương cũng tương đương với việc tìm thấy Phùng Thế Tài!
Không chờ Thiết Chùy ra lệnh, máy bắn đá di động bên cạnh lập tức điều chỉnh góc độ, sau đó khai hỏa!
Mấy giây sau, hơn chục quả lựu đạn rơi xuống vị trí người cầm cờ truyền lệnh.
Bên cạnh Phùng Thế Tài cũng rơi xuống một quả.
Ngay sau đó Phùng Thế Tài bay ra khỏi ngựa.
Tuy không nổ chết tại chỗ nhưng mặt và cổ đều bị mảnh cát sắt lựu đạn bắn trúng, lúc ngã xuống đất hô hấp đã phập phồng.
Hầu hết các cận vệ và các tướng lãnh khác đi theo Phùng Thế Tài cũng bị thương vong hơn phân nửa!
Tinh thần của liên quân Tấn Man vốn đã xuống thấp, bây giờ lại thấy chỉ huy quân mình bị người đánh chết, lòng người lập tức tan rã, thế nên có người liên tục ném vũ khí xuống đất
quỳ xuống đầu hàng.
Đầu hàng có tính lây lan, một khi có ai đó dẫn đầu thì sẽ càng có nhiều người theo sau.
Càng ngày càng có nhiều liên quân Tấn Man quỳ xuống, dập đầu xuống đất.
Tất nhiên, cũng có một ít tàn quân của Đông Man và quân Định Biên không chịu đầu hàng, không chịu quỳ xuống mà đứng thẳng trong đám đông, trông vô cùng bắt mắt.
Kim Phi có để ý đến họ không? Đương nhiên là không!
Giây tiếp theo, từng mũi tên của cung nỏ hạng nặng bay ra, những kẻ địch còn đứng đó đã biến thành từng đám máu!
Bây giờ cũng không còn ai dám làm anh hùng nữa, mà đã nhanh chóng nằm xuống!
"Thắng! Chúng ta thắng rồi! "Kim tiên sinh vô địch!"
Trên tường phía nam của thành Du Quan, các nhân viên hộ tống và binh lính nữ giơ vũ khí lên lớn tiếng reo hò ầm ĩ!
"Trân Phượng Chí, Tả Phi Phi, các cô dẫn tiểu đoàn Thiết Hổ và đội súng kíp lập tức đến thành Du Quan, nghe theo chỉ dẫn của Lưu Thiết, giúp trấn thủ thành phía bắc!"
Kim Phi lớn tiếng ra lệnh: "Mạnh Thiên Hải, ngươi dẫn quân Uy Thắng nhốt những tù nhân này lại! Khánh Mộ Lam, cô dẫn đội quân Nương Tử còn lại chịu trách nhiệm canh gác. Bất cứ ai có ý định gây rối thì lập tức xử quyết không cần xin chỉ thị!"
“Rõ!"
Trần Phượng Chí, Tả Phi Phi, Mạnh Thiên Hải, Khánh Mộ Lam đồng thanh đáp lại.
Sau đó, Trân Phượng Chí và Tả Phi Phi dẫn tiểu đoàn Thiết Hổ và các nữ công nhân súng kíp, vòng qua những kẻ địch đang quỳ dưới đất rồi nhanh chóng lao về thành Du Quan.
Lúc này, cổng phía nam của thành Du Quan đã bị xác của kẻ địch lấp kín, họ cũng không còn cách nào khác, đành để xác dân thường và binh phủ xuống dưới, quỳ sang một bên, sau đó bò qua núi xác leo lên tường thành.
"Thiết Tử huynh đệ, ta tới cứu ngươi!
Trần Phượng Chí là người đầu tiên nhảy lên tường thành, miệng cười toe toét với Lưu Thiết.