“Trên thảo nguyên của ta không có kẻ hèn nhát!”
Vua Đông Man chỉ vào thủ lĩnh bộ tộc chửi rủa: “Lập tức quay lại tiếp tục tấn công, nếu không ta sẽ chém ngươi ngay bây giờ, sau đó sẽ đuổi hết người trong tộc ngươi ra cho sói ăn"
Trước khi khai chiến! Vua Đông Man đã bắt hết mấy đứa nhỏ của các bộ tộc, tiếng thơm là bảo vệ đứa nhỏ. Thực ra mọi người đều biết, đây là lấy mấy đứa nhỏ để uy hiếp các bộ tộc.
Nếu họ ngoan ngoãn công thành thì mấy đứa nhỏ trong bộ tộc sẽ sống sót. Nếu không nghe lời, thì không chỉ người lớn bị giết như những kẻ đào ngũ mà cả đứa nhỏ cũng sẽ bị vua Đông Man giết chết để khiến các bộ tộc khác khiếp sợ.
Thủ lĩnh bộ tộc thấy vua Đông Man đã hạ quyết tâm, đành cúi đầu căn chặt răng, quay người cưỡi ngựa rời đi.
Vua Đông Man nhìn chằm chằm vào bóng lưng của thủ lĩnh một hồi, sau đó cho một cận vệ đến tiền tuyến để xem chuyện gì đang xảy ra.
Rất nhanh sau đó cận vệ đã quay lại, sắc mặt tái nhợt.
“Sao tiền tuyến xảy ra chuyện gì rồi?”
Lòng vua Đông Man dâng lên một dự cảm không lành.
Người cận vệ này đã theo hắn nhiều năm cũng không phải là kẻ nhát gan sợ chết, huống chi cũng đâu đến lượt tên cận vệ này đi công thành, sao lại sợ hãi như vậy?
"Đại... Đại Vương... quân tiếp viện của thành Du Quan đang cầm gậy phun lửa. Một lần phun ra người của chúng ta đã chết một hàng!"
Cận vệ run rẩy trả lời: "Người của chúng ta xông lên một đám là chết một đám, cứ xông lên là lại chết một đám!”
"Gậy phun lửa sao?”
Vua Đông Man nghe vậy, lên ngựa chạy tới rìa chiến trường ở gần tiền tuyến.
Nhìn đội súng kíp trên tường thành, vua Đông Man cuối cùng cũng hiểu tại sao cận vệ lại sợ hãi như vậy và rốt cuộc cũng hiểu tại sao các thủ lĩnh bộ tộc không muốn công thành.
Đúng như lời cận vệ đã nói, nếu cây gậy trong tay quân tiếp viện phun lửa, người phía bên họ đều sẽ chết đám.
Vua Đông Man cắn chặt răng ra lệnh rút lui với vẻ mặt vô cùng miễn cưỡng!
Cây gậy phun lửa đó rõ ràng là một loại vũ khí mới do tiêu cục Trấn Viễn chế tạo, lực sát thương quá lớn, trước khi biết đó là gì và tìm được cách khống chế nó, mà cứ đưa tốt thí ra công thành thì đúng là chịu chết!
Dù vua Đông Man tàn nhẫn, không quan tâm đến sự sống chết của tốt thí, nhưng nếu cứ tiếp tục chết như vậy, e là tốt thí
cũng sẽ tạo phản.
Khi tiếng cồng chiêng trống vang lên, những tốt thí du mục đang công thành lăn lộn bò về như thể đang được ân xá.
Giống như nước biển rút, chỉ trong mười phút, họ đã rút lui khỏi tầm tấn công của máy băn đá.
"Thắng rồi!" "Chúng ta giữ được thành rồi!" "A Tả, trong tay ngươi là cái gì vậy? Sao lợi hại như vậy?"
Trên tường thành, các binh lính nữ lớn tiếng hò reo ầm ï, nhưng vừa kêu các cô ấy đã vừa khóc.
Buổi sáng nhìn thấy kẻ địch như nước lũ ồ ạt kéo đến, các cô ấy cứ nghĩ mình đã chết chắc rồi.
Cuối cùng quân tiếp viện đã đến kịp thời, họ không chỉ bảo vệ thành Du Quan mà còn khiến kẻ địch chạy trối chết.
Chuyện này khiến các binh lính nữ có cảm giác như mới thoát chết trong gang tấc, đồng thời họ cũng rất tò mò về khẩu súng kíp trên tay các nữ công nhân!
"Mặc dù kẻ địch đã rút lui, nhưng chúng có thể quay trở lại bất cứ lúc nào!"
Lưu Thiết tìm thấy Trần Phượng Chí và Tả Phi Phi: "Theo lý thì hai thủ lĩnh đi đường xa đến tiếp viện chắc chắn đều rất mệt mỏi, nhưng ta hy vọng hai vị có thể giúp đỡ thủ thành trước một chút, để người của ta cứu chữa người bị thương trước."
Trước khi quân tiếp viện đến, các nhân viên hộ tống và binh lính nữ ở tường phía bắc đã giáp lá cà với kẻ địch và lúc này nhiều người trong số họ cũng đã bị thương.