Ví dụ như bây giờ, sự thất vọng trong mắt cô ấy vừa lóe lên đã vụt mất, ngay sau đó đã trở lại trạng thái bình thường bước tới trước mặt Kim Phi và Cửu công chúa.
Kim Phi và Cửu công chúa nhìn thấy đồ Đường Đông Đông mặc, không nhịn được mà liếc mắt nhìn nhau một cái.
Do vừa rồi người quá nhiều, nên Kim Phi chỉ có thể nhìn thấy gương mặt của Đường Đông Đông, người của cô bị những nữ công nhân khác che mất nên Kim Phi cũng không nhìn thấy.
Bây giờ Đường Đông Đông đến trước mặt Kim Phi mới có thể nhìn rõ, hóa ra cô ấy mặc áo giáp giống như Tả Phi Phi, bên hông còn dắt một cây hắc đao.
"Đông Đông, sao cô lại ăn mặc như vậy?" Kim Phi hơi dở khóc dở cười.
Thực ra Kim Phi nhìn thấy các nữ công nhân xếp thành phương trận, y đã có thể đoán được đại khái, còn bây giờ thì gần như đã dám chắc rồi.
Quả nhiên, Kim Phi vừa dứt lời đã thấy Đường Đông Đông quỳ trước mặt mình, bắt chước nhân viên hộ tống chắp tay nói: “Tiên sinh, Bệ hạ, xưởng dệt xin được tham chiến!"
"Đông Đông, mau đứng dậy đi!"
Kim Phi tiến lên một bước, y đưa tay muốn kéo Đường Đông Đông, nhưng bỗng nhiên lại kéo không được.
Dù sao Đường Đông Đông cũng là nữ nhi, Kim Phi cũng không thể ôm cô ấy được nên đành phải đứng dậy, cười khổ nói: "Đông Đông, có gì thì đứng lên nói!"
"Nếu tiên sinh và Bệ hạ không đồng ý, ta sẽ không đứng dậy!" Đường Đông Đông cúi đầu không muốn đứng dậy.
"Đông Đông, cô đang uy hiếp ta ư?" Kim Phi khẽ cau mày: "Tham chiến đâu phải trò chơi, sao có thể đùa cợt được?"
"Tiên sinh, ta không uy hiếp ngài, tiên sinh đã nói sự tồn vong của một đất nước có trách nhiệm của mỗi người đàn ông, tiên sinh còn nói da không còn thì lông mọc ở nơi nào, xưởng dệt của chúng ta cũng muốn đóng góp cho Kim Xuyên như xưởng xà phòng thơm!"
Đường Đông Đông ngẩng đầu lên, giọng điệu kiên quyết.
Kể từ khi Phùng tiên sinh dẫn quân Thổ Phiên bao vây làng Tây Hà, thì xưởng dệt đã bắt đầu nảy sinh ý tưởng này.
Họ cũng là những nữ công nhân, khi đó các nữ công nhân ở núi Thiết Quán đang canh giữ lối vào làng, lại liên tục giằng co với giặc, trong khi các nữ công nhân trong xưởng dệt chỉ chịu trách nhiệm hậu cần và giữ an ninh trong làng.
Nhưng cuộc chiến vẫn tiếp diễn đến khi kết thúc, các nữ công nhân xưởng xà phòng thơm cũng không vứt bỏ trận địa.
Sau cuộc chiến, những nữ công nhân xưởng xà phòng thơm được dân làng đồng lòng khen ngợi, nhưng lại không mấy ai để ý đến xưởng dệt.
Khiến cho hai nhà xưởng cạnh tranh nhau, đương nhiên các nữ công nhân trong xưởng dệt không phục, họ cũng đã liên tục đề xuất thành lập đội hộ vệ và yêu cầu Kim Phi trang bị áo giáp và vũ khí, họ không thể thua kém các nữ công nhân ở núi Thiết Quán.
Tuy nhiên, xét thấy xưởng dệt có nhiệm vụ sản xuất nặng nề, vả lại hầu hết nữ công nhân đều đã có gia đình, nên Đường Đông Đông không đồng ý với đề xuất này, mà chỉ tăng cường rèn luyện thể chất cho nữ công nhân sau giờ làm.
Lần này các nữ công nhân núi Thiết Quán tiếp viện cho thành Du Quan trở về, họ lại một lần nữa được đối xử như những vị anh hùng, khiến các nữ công nhân trong xưởng dệt vừa ngưỡng mộ vừa ghen ty với họ.
Nhất là trong vở kịch tối qua trên sân khấu, Trần Phượng Chí đã mô tả lại một cách sinh động về màn trình diễn của các nữ công nhân núi Thiết Quán ở thành Du Quan, và đã giành được sự tán thưởng nồng nhiệt từ khán giả.
Đặc biệt khi nói đến đoạn tiểu đoàn Thiết Hổ và các nữ công nhân phục kích vua Đông Man, vô số người dân đã phấn khích đứng lên hoan hô vỗ tay, đồng thời còn yêu cầu các nữ công nhân tham gia cuộc phục kích lên sân khấu.
Tả Phi Phi thấy sự nhiệt tình của mọi người quá dâng trào, cũng đành đồng ý.
Sau khi các nữ công nhân lên sân khấu, tiếng hò reo, võ tay của người dân kéo dài mấy phút mới dừng lại, nhiều người dân còn võ tay đến nỗi đỏ bừng một mảng.
Sau khi vở kịch kết thúc, xưởng dệt đã không thể ngồi yên được nữa, mấy trưởng xưởng và một đám tổ trưởng đã tìm Đường Đông Đông suốt đêm, họ lại lần nữa đề xuất thành lập đội hộ vệ vũ trang, lại còn muốn đi Hi Châu tham chiến với các nữ công nhân trong xưởng xà phòng thơm.
Ở đâu có người thì ở đó có giang hồ, mặc dù Đường Đông Đông là trưởng xưởng, quản lý trực tiếp của mấy xưởng dệt ở Kim Xuyên, đồng thời có thể ảnh hưởng đến các xưởng khác được xây dựng ở Xuyên Thục, nhưng cô ấy vẫn là một cô gái chưa tròn hai mươi tuổi, suy cho cùng cũng đang ở cái tuổi muốn mạnh mẽ.
Cô ấy đã đi theo Kim Phi một thời gian dài, những ngày đầu Kim Phi gây dựng sự nghiệp, Đường Đông Đông cũng đã giúp đỡ Kim Phi rất nhiều, nhưng bây giờ Kim Phi lại càng nể trọng Tả Phi Phi.
Với tư cách là trưởng xưởng, Đường Đông Đông tuy không nói gì, nhưng trong lòng lại vô cùng không phục.
Đường Đông Đông là người thụ động trong chuyện tình cảm nhưng lại rất chủ động trong sự nghiệp.
Sau một đêm suy nghĩ, cô ấy quyết định nghe theo đề nghị của nhóm trưởng xưởng, chủ động đến gặp Kim Phi để xin tham chiến!
Thế nên mới có cục diện bây giờ.