Trong tình huống bình thường, càng bắn sẽ càng thành thục, nhưng A Quyên rất muốn cây súng này, vì vậy thời điểm bắn những phát cuối cùng, khá căng thẳng, thành tích không bằng lúc bắn ban đầu.
Cho dù vậy, những viên đạn cuối cùng cũng đều trúng vào những viên đá đỏ, không có bị bắn lệch ra ngoài.
Nếu như không phải quá căng thẳng, nói không chừng cô ấy cũng trúng vào những vết trắng rồi.
Vì vậy Kim Phi hơi hối hận, vừa nãy không nên hứa hẹn như vậy.
Nhưng y không thể rút lại những lời vừa nói, chỉ đành tạm thời đưa khẩu súng cho A Quyên bảo quản.
Vốn dĩ A Quyên cũng không ôm hi vọng, nhưng khi nghe Kim Phi nói vậy, ánh mắt lập tức sáng lên: “Thật ạ?”
“Đương nhiên là thật!” Kim Phi gật đầu nói: “Hai ngày này cô hãy chăm chỉ luyện tập cây súng này cho quen đi!”
“Vâng ạ!”A Quyên gật đầu mạnh một cái, nói: “Buổi tối ta sẽ ôm nó cùng đi ngủ!”
Sau khi nói xong, A Quyên lại lấy hết dũng khí, hỏi: “Tiên sinh, ngài có thể cho ta thêm một ít đạn được không?”
Thật ra vừa rồi chính bản thân cô ấy cũng nhận thức được vấn đề, vì vậy không cam lòng, cảm thấy không xứng với sự kì vọng của Kim Phi, muốn khi về lại luyện tập lần nữa.
Kim Phi hơi xấu hổ gãi đầu: “Ta cũng không có đạn...
Trước đây đạn mà súng kíp sử dụng đều là cát sắt, nhưng khẩu súng này sử dụng đều là đạn của súng trường, toàn bộ đều do Kim Phi dùng đồng thau đúc từng cái từng cái một, sau đó lắp ráp lại, chỉ kịp làm từng đó, hiện tại đều bị A Quyên bắn hết rồi.
Đây cũng là một trong những lý do Kim Phi giao súng cho A Quyên.
Có thể trong số các nữ binh và nhân viên hộ tống sẽ có người có thiên phú bắn súng cao hơn a Quyên, nhưng Kim Phi không có đủ đạn và thời gian để lựa chọn.
A Quyên là tuyển thủ nổi bật trong cuộc thi bắn súng tại xưởng Thiết Quán, biểu hiện vừa nãy cũng đủ để chứng minh năng lực của cô ấy, khả năng những nữ binh và nhân viên hộ tống giỏi hơn cô ấy cũng không có nhiều.
Thay vì dùng đạn để đi lựa chọn những người khác, không bằng để đạn cho A Quyên dùng.
A Quyên nghe Kim Phi nói đã dùng hết đạn, không khỏi lộ ra vẻ thất vọng.
Kim Phi an ủi: “Không sao, cô cứ luyện súng trước đi, một tiếng nữa quay lại, ta lại làm cho cô một lô đạn!”
Y đã làm xong mô hình của các bộ phận linh kiện, chỉ cần đổ đồng thau vào mô hình, đợi nguội thành hình, sau đó cho thêm đá lửa và thuốc nổ, lắp ráp đầu đạn vào là xong.
Mặc dù chỉ đúc từng cái từng cái một, không thể so sánh với dây chuyền hiện đại, nhưng cũng đủ cung cấp cho một mình A Quyên.
“Tiên sinh, loại đạn này trời mưa có thể sử dụng không?” A Quyên hỏi.
Súng kíp cần phải đổ đầy thuốc nổ, nếu như thuốc nổ bị ướt thì sẽ không dùng được.
Mấy ngày trước, khi tuyết rơi, đội nữ công súng kíp phải rút khỏi chiến trường bởi vì thuốc nổ bị ướt.
Đội súng kíp phụ trách trận địa tương đối quan trọng, đây cũng là mục tiêu tấn công trọng điểm của quân địch, bởi vì tạm thời thay người, dẫn đến quân Thục bị thương vong nặng nề.
Lúc đó A Quyên nghĩ, nếu như thuốc nổ không sợ ướt thì quá tốt rồi.
Vừa nấy, cô ấy chú ý xem cấu tạo của viên đạn, lại nghĩ đến chuyện này nên thuận miệng hỏi.
Sau đó, cô ấy nhìn thấy Kim Phi gật đầu, nói: “Có thể, viên đạn có thể chống nước, khi trời mưa cũng có thể sử dụng bình thường”.
Vừa nói dứt lời, Kim Phi đã nghe thấy xung quanh truyền ra những tiếng hít thở nặng nề.