Trận đấu ở phía Tây vừa mới xảy ra, kẻ địch đã bắt đầu la hét, hơn nữa, dù là quân Tần Vương hay quân chỉnh chiến phía Nam của Đảng Hạng, tiếng la hét đều rất đồng thanh và vang dội, hiển nhiên là sớm đã chuẩn bị từ lâu rồi!
Cho đến lúc này, Hàn Phong mới hiểu được, tại sao Kim Phi muốn đánh trống!
Hóa ra, Kim Phi sớm đã nghĩ ra Trần An Tiệp và Lý Lăng Duệ sẽ làm như vậy.
“Gì chứ, Kim tiên sinh bỏ chạy rồi ư?”
Quân Thục vốn đã bị đánh đến mức liên tục rút vào trong, tinh thần như đã rơi xuống vực, bây giờ lại nghe tin Kim Phi chạy trốn, tinh thần quả nhiên giống Kim Phi nghĩ, ngay tức khắc xuất hiện náo loạn với quy mô lớn!
Hầu như tất cả binh lính quân Thục đều quay đầu một cách theo bản năng, nhìn về phía sườn núi.
Đúng lúc này, Kim Phi đi tới gần mép vách đá.
Sau đó đám người Tả Phi Phi, Trương Lương, Khánh Mộ Lam, Hàn Phong cũng lần lượt xuất hiện trong tâm nhìn của binh lính.
“Thiết Chùy, nổi trống.”
Kim Phi quay đầu lại nói một tiếng, Thiết Chùy vội vàng cầm lấy dùi trống!
Tùng tùng tùng!
Tiếng trống trận nặng nề vọng lại ở trong núi, cũng trở về lay động tâm hồn binh lính quân Thục!
Vì trước đây, chế độ gọi nhập ngũ nghiêm khắc, rất nhiều binh lính quân Thục đều đã từng đi lính, cực kỳ hiểu rõ tác phong của những tướng lĩnh quần là áo lụa.
Lúc chèn ép binh sĩ, người này tàn bạo hơn người kia, thế nhưng gặp phải nguy hiểm, người này lại chạy nhanh hơn người kia.
Cho nền, khi binh lính Tân Vương nói Kim Phi chạy trốn, thực ra rất nhiều quân Thục đều tin.
Nhưng bây giờ Kim Phi xuất hiện rồi, hơn nữa còn cho họ nổi trống!
Tâm trạng của binh lính quân Thục trong phút chốc từ thất vọng biến thành kinh ngạc và vui mừng, tinh thần cũng theo đó mà đạt tới tột cùng.
“Haha, ta biết Kim tiên sinh sẽ không bỏ chạy mài!”
"Người Đảng Hạng đáng chết, còn muốn vu oan cho Kim tiên sinh!"
"Người Đảng Hạng thì đã đành, nhưng bọn khốn nạn quân Tần Vương mà cũng dám bịa đặt, bọn họ cho rằng Kim tiên sinh là những tên quan liêu sợ chết đó sao?"
"Các huynh đệ, thân thể của Kim tiên sinh đáng giá ngàn vàng, mà cũng không lui lại một bước, cái mạng quèn của chúng ta còn sợ gì nữa chứ, liều mạng với bọn hắn!"
“Dũng cảm chiến đấu, đánh chết bọn nó!”
Binh lính quân Thục ở tiền tuyến gầm lên giận dữ xông ra ngoài, vốn dĩ bất cứ lúc nào trận địa cũng có thể bị phá bỏ, một lần nữa được họ phòng thủ chắc chắn!
Trương Lương quay đầu lại nhìn Kim Phi, trên mặt vừa xấu hổ, cũng sùng bái.
Từ sau khi theo Kim Phi, Trương Lương hầu như chưa từng thua trận, mặc dù anh ta luôn nhắc nhở bản thân giữ khiêm tốn, thế nhưng lúc đêm khuya vắng người, Trương Lương cũng khó tránh khỏi có chút tự đắc.
Nhưng bây giờ anh ta lại một lần nữa nhận thức được, sự chênh lệch giữa mình và Kim Phi.
Vừa rồi, nếu không phải Kim Phi ra tay, kênh Hoàng Đồng hiện tại chắc chắn đã bị chiếm đóng!
Hiện tại Kim Phi chỉ dẫn họ đứng về bên này, để binh lính có thể nhìn thấy, tình thế của chiến trường lập tức được xoay chuyển rồi.
Sự ung dung và bình tĩnh này khiến cho Trương Lương tự cảm thấy mình kém cỏi.
Tả Phi Phi cũng đang nhìn Kim Phi, thế nhưng trong mắt cô ấy có nhiều lo lắng hơn.
Quân Thục mặc dù giữ được trận địa, thế nhưng người sáng suốt đều có thể nhìn ra, quân Thục chắc chắn chống đỡ không được thời gian lâu.
Kẻ địch sớm muộn gì cũng hợp sức chiếm kênh Hoàng Đồng!
Đến lúc đó Kim Phi phải làm sao?
Đang lo lắng thì Tả Phi Phi thấy Hàn Phong đang đi tới chỗ mình.
Tả Phi Phi nhanh chóng nghênh đón, nhỏ giọng hỏi: "Hàn đại ca, huynh còn có kế hoạch khác không?"
“Hiện tại, chỉ có thể tổ chức một đội ngũ tinh nhuệ, hộ tống tiên sinh ra ngoài!