Hàn Phong nói: "Ta tìm đến phu nhân, chính là hy vọng phu nhân có thể hạ lệnh cho đội súng kíp, bảo vệ tiên sinh phá vòng vây!"
"Đội súng kíp?" Tả Phi Phi nhìn xuống phía dưới một cách theo bản năng.
Vị trí phòng thủ của đội súng kíp đều vô cùng quan trọng, nếu như rút lui đội súng kíp, sợ rằng trận tuyến lập tức sẽ tan vỡ.
Vậy nỗ lực vừa rồi của Kim Phi, cũng không còn chút ý nghĩa nào?
Hàn Phong liếc mắt đã nhìn ra lo lắng Tả Phi Phi, nói nhanh: "Phu nhân, hẳn là người cũng có thể nhìn ra, nhiều nhất cũng chỉ kiên trì một ngày nữa thôi, chúng ta sẽ không chịu nổi, đến lúc đó tất cả mọi người sẽ chết!
“Phu nhân, người mau hạ lệnh đi, nếu không sẽ không kịp nữa!"
Lời của Hàn Phong mặc dù tàn nhãn, nhưng lại là lời nói thật.
Quân Thục tuy rằng tạm thời ổn định trận địa, nhưng sẽ không kiên trì được bao lâu.
Đến lúc đó, tất cả mọi người đều sẽ chết!
Nghĩ tới đây, Tả Phi Phi cắn răng, tháo binh phù từ bên hông, đưa cho Hàn Phong.
Hàn Phong vừa chuẩn bị đưa tay ra nhận, lại phát hiện bên cạnh vươn ra một tay tay, cầm lấy binh phù!
“Tiên sinh, ta xin ngài đấy, ngài mau chạy đi.”
Hàn Phong sắp khóc luôn rồi: 'Không đi nữa thì thực sự không kịp mất!"
“Hàn đại ca, huynh không tin tưởng ta đến vậy sao.” “Kim Phi thản nhiên nói: “Yên tâm đi, ta đã có sắp xếp!” Nghe thấy Kim Phi nói như vậy, Hàn Phong hơi chần chờ.
Đúng vậy, trước giờ Kim Phi làm việc gì đều có mưu kế trước khi hành động, chưa bao giờ đánh trận mà không có chuẩn bị.
Kim Phi ngẩng đầu nhìn về phía phía đông nam: "Hàn đại ca, nếu như huynh tin tưởng ta thì đừng hành động theo những suy nghĩ đó nữal"
Hàn Phong biết, Kim Phi đang cảnh cáo anh ta một lần cuối cùng, nếu anh ta còn muốn kiên trì đưa Kim Phi rời đi, Kim Phi có thể thực sự sẽ đuổi anh ta.
Hàn Phong theo ánh mắt của Kim Phi nhìn về phía phía đông nam, kết quả không thấy gì cả.
Anh ta biết chắc chắn Kim Phi đang đợi gì, cũng rất muốn hỏi, thế nhưng thấy Kim Phi không có ý định giải thích, anh ta chỉ có thể nén sự tò ở trong lòng, yên lặng lui qua một bên.
Bên phía Kim Phi, bầu không khí trở nên ngột ngạt mà nghiêm trọng, còn doanh trại đại quân Tân Vương cách đó vài dặm, Trần An Tiệp lại nổi trận lôi đình, cách hơn mười mét đều có thể nghe được tiếng của hắn.
"Không phải là ta cho các ngươi bức họa của Kim Phi rồi sao, các ngươi đều là kẻ mù à, vậy mà có thể nhận lầm người!"
Trước đó, những tử sĩ mai phục ở vách núi phía tây là do Trần An Tiệp sắp xếp, đã mai phục ở phía dưới vách núi mấy ngày, ngay cả Hầu Tử cũng không phát hiện ra bọn họ.
Theo kế hoạch của Trần An Tiệp và Lý Lăng Duệ, Kim Phi vừa ra ngoài, bọn họ sẽ lập tức sai người hét to rằng Kim Phi chạy trốn, đả kích binh lính quân Thục.
Kết quả binh sĩ lại nhận lầm người, kế hoạch thất bại trong gang tấc.
Không chỉ tổn thất mười mấy tử sĩ, ngược lại tinh thần của quân Thục nhờ vậy mà còn được cải thiện.
"Điện hạ thứ tội, người kia mặc y phục của Kim Phi, trên đầu còn đội mũ khăn che mặt, chúng ta thực sự không nghĩ tới việc hắn là đóng giải"
Đội trưởng tử sĩ trốn về quỳ trên mặt đất giải thích.
Đội trưởng tử sĩ thấy rằng kết cục thất bại của quân Thục quân đã định, kênh Hoàng Đồng đồng bất cứ lúc nào cũng có thể bị công phá, Kim Phi chắc chắn sẽ bỏ chạy.
Cả hai đầu bắc nam của kênh Hoàng Đồng đều bị chặn lại, phía đông lại là một mảnh đất cao, Kim Phi muốn rời khỏi đó, chỉ có thể đi vách núi phía tây.
Hơn nữa, trong thời đại phong kiến, quan niệm giai cấp rất nghiêm ngặt, y phục đại diện cho thân phận, có quy định nghiêm chỉnh, cho nên bọn họ thấy Đại Vĩ mặc y phục của Kim Phi thì ra tay luôn.
Ai ngờ người họ đánh là kẻ giả trang!
Hơn nữa, nhân viên hộ tống sớm đã có chuẩn bị, súng kíp đều là đồ tốt, lúc đó tử sĩ đã bị đánh chết hơn phân nửa!
Việc đã xảy ra, nói gì cũng muộn rồi.
Trần An Tiệp phất tay ra hiệu cận vệ đưa đội trưởng tử sĩ đi, sau đó gọi phụ tá của mình: "Truyền lệnh của ta, trước khi trời tối ngày hôm nay, phải chiếm được kênh Hoàng Đồng, bằng không tất cả giáo úy, tướng lĩnh trở lên, tự mình đến chỗ bổn vương nhận tội!"
Mai phục Kim Phi chỉ là một phần của kế hoạch, cho dù thất bại, Trần An Tiệp vẫn tin rằng có thể chiếm được kênh Hoàng Đồng.
Chỉ có điều nhiều người chết mà thôi.
Thứ mà Trần An Tiệp không quan tâm nhất chính là mạng sống của dân thường.