Tuy quân Thục không dám làm trái lệnh, nhưng trong lúc rút lui, bọn họ đã phàn nàn với chính trị viên rằng tại sao lại bỏ qua cơ hội giết địch tốt như vậy!
Trên thực tế, hầu hết chính trị viên đều không hiểu tại sao, nhưng trong số rất nhiều người, luôn có những người thông minh.
Một chính trị viên chạy lại hét lên: “Các ngươi không nhìn thấy khinh khí cầu đến rồi sao? Nếu chúng ta ở cùng quân Đảng Hạng thì làm sao các anh em trong quân Thiết Lâm có thể thả bom được?”
Khi hắn ta nói lời này, những quân Thục khác chợt nhận ra.
Đúng vậy, lúc này cách nhanh nhất để tiêu diệt kẻ thù không phải là truy đuổi quân đào ngũ mà là thả lựu đạn từ trên trời xuống từ khinh khí cầu.
Nếu đuổi theo quân Đảng Hạng, hai bên sẽ xảy ra tiếp xúc, khi quân Thiết Lâm thả lựu đạn xuống thì chẳng phải bọn họ cũng sẽ bị chôn cùng sao?
Luật quân không cho phép quân Thiết Lâm làm như vậy.
Cách tốt nhất bây giờ là bọn họ rút lui vào sườn núi, sau đó chỉ cần bảo vệ con đường dưới chân núi.
Khi rút lui về đường núi, họ phát hiện ra rằng Trần Phượng Chí mang theo quân Thục cũng đã rút lui.
Nếu nhóm người Đại Tráng muốn rút lui trước khi khinh khí cầu đến, quân địch sẽ điên cuồng đuổi theo nhưng vào lúc này, không có một kẻ địch nào truy đuổi họ bất kể ở phía nam hay phía bắc..
Quân Tần vương còn chạy nhanh hơn quân Đảng Hạng!
Quân Thục rút lui rất bình tĩnh, nhưng tốc độ không hề chậm chút nào.
Trương Lương đã trở lại khoảng trống trên sườn núi, nhìn quân Thục rút lui toàn bộ rồi chặn đường núi bằng cung nỏ hạng nặng và máy bắn đá. Anh ta ngồi xuống tảng đá bên cạnh, toàn bộ sức lực như bị rút cạn khỏi cơ thể ngay lập tức.
Cuộc ném bom của quân Thiết Lâm quá dày đặc, và do địa hình nên ít nhất một nửa quân Nam chinh và quân của Tần vương đã thiệt mạng sau vụ đánh bom này.
Dù cho Trần An Tiệp và Lý Lăng Duệ tập hợp những người lính bị đánh bại còn lại, thì cũng sẽ rất khó khăn trong việc bắt đầu lại cuộc tấn công!
Thật ra ở đây có nhiều khinh khí cầu như vậy, cho dù chúng có đến đây nữa thì cũng phải chết ở đây!
Trương Lương biết rằng kết quả cuộc chiến đã được quyết định!
Lúc này, một khinh khí cầu từ từ hạ xuống thung lũng, Khánh Hoài cùng Chung Ngũ nhảy ra.
“Khánh hầu”. “Tướng quân!” Quân Thục trấn giữ đường núi nhanh chóng nhường đường cho một lối đi, thậm chí nhiều binh lính từng phục vụ trong quân Thiết Lâm còn hào hứng chào hỏi Khánh Hoài!
“Các ngươi đều làm rất tốt, không làm mất người của quân Thiết Lâm!”
Khánh Hoài gật đầu rồi sải bước lên đường núi.
Nhưng Chung Ngũ đã bị chặn lại phía sau.
Đương nhiên anh ta không bị cản trở một cách ác ý, mà là có rất nhiều cựu binh của quân Thiết Lâm không dám gây sự với Khánh Hoài nên chỉ có thể trút sự phấn khích đó lên Chung Ngũ.
“Chung Ngữ, sao ngươi còn chưa chết?"
"Chung Ngũ, vì sao ngươi không tới đây sớm hơn? Trên đường ngươi đang nói cái gì vậy? Ngươi có biết bao nhiêu anh em của chúng ta đã chết không!"
“Chung Ngữ...”
Chung Ngũ bị các cựu binh xô đẩy, đánh măng anh ta, khiến hai mắt nhiều cựu binh đỏ hoe.
Trận chiến này quá khó khăn với họ. Cũng có quá nhiều người đồng đội cũ phải chết ở đây!
Khánh Hoài phớt lờ Chung Ngũ, anh ta đi thẳng đến khoảng không gian rộng mở trên sườn núi.
“Khánh Hoài huynh, sao huynh cũng lên khinh khí cầu?"
Khánh Mộ Lam là người đầu tiên chào đón anh ta với giọng điệu có phần trách móc.
Phải biết răng trước mặt Lý Lăng Duệ có một con chim ưng, nếu con chim ưng tấn công khinh khí cầu nơi Khánh Hoài, Khánh Hoài sẽ phải nhảy dù để trốn thoát.
Dù tỷ lệ tai nạn rất thấp nhưng vẫn rất nguy hiểm.
"Trong quân Thiết Lâm không có kẻ hèn nhát sợ chết, làm sao ta có thể rút lui?"
Khánh Hoài cười nói.
Đây cũng chính là lý do khiến Khánh Hoài được quân Thiết Lâm kính trọng.
Dù trận chiến lớn hay nhỏ, Khánh Hoài sẽ đích thân ra tiền tuyến bất cứ khi nào tình hình chiến tranh yêu cầu.
Nếu không thì khi xưa anh ta đã không bị người Đảng Hạng tính kế để phải giao quân Thiết Lâm cho Kim Phi.