Mặt trận kênh Hoàng Đồng rất dài nhưng lại chỉ có một phi thuyền, muốn cày mặt trận kênh Hoàng Đồng từ Nam đến Bắc, không biết phải đến năm tháng nào.
Thế là Trương Lương và Khánh Hoài đã thương lượng với nhau, hai người lập lại một chiến lược mới.
Khi khinh khí cầu rơi xuống trước đó, không ít người Đảng Hạng đã tập hợp lại, chuẩn bị đáp lại lời kêu gọi của Lý Lăng Duệ, tiến hành phản kích.
Bây giờ những điểm tập kết này đã trở thành mục tiêu của phi thuyền.
Phi thuyền nổ vang rồi tăng tốc độ, bay đến điểm tập kết, nhân viên hộ tống lập tức nghiêng rương thả lựu đạn xuống.
Binh lính Đảng Hạng vừa tập hợp lại, đã bị nổ phải giải tán, sau đó không dám tập hợp lại nữa.
Trương Lương không có cách nào, chỉ có thể để phi thuyền bay về lần nữa oanh tạc từ Nam đến Bắc.
Nhưng lần này Trương Lương đã sắp xếp binh lính quân Thiết Lâm đi theo phía sau phi thuyền, họ tấn công quân Đảng Hạng còn sống sót sau vụ ném lựu đạn.
Sức chứa hàng hóa của phi thuyền có hạn, mỗi lần oanh tạc đến một khoảng cách ở phía Bắc, đều phải quay về nạp đạn và dầu hỏa.
Mặt trận của kênh Hoàng Đồng thực sự rất dài, phi thuyền lại di chuyển chậm, oanh tạc cho đến tối, cũng chưa oanh tạc được bao xa.
Nhưng Trương Lương không quan tâm, lệnh cho phi thuyền tiếp tục oanh tạc, từng bước tiến về phía trước.
Cách kênh Hoàng Đồng hàng chục dặm về phía Nam, Trần An Tiệp như chó chết chủ, ủ rũ đi theo đội ngũ.
Tính kỷ luật của quân tần Vương kém xa so với quân chinh chiến phía Nam của Đảng Hạng, sở dĩ họ không sợ và đến tấn công kênh Hoàng Đồng là vì dựa vào việc Trần An Tiệp đã chia quân Tần vương thành hai bộ phận, một bộ phận tác chiến, bộ phận kia phụ trách việc giám sát, ai dám rút khỏi hiện trường thì giết ngay tại chỗ.
Khi khinh khí cầu xuất hiện, quân giám sát chạy nhanh còn hơn bất cứ đội quân nào, quân Tân vương đã tán loạn tại chỗ.
Trần An Tiệp cũng chạy trốn về phía Nam cũng với đại bộ đội.
Cũng may Khánh Hoài cũng cảm thấy bọn họ quá kém cỏi nên số lượng khinh khí cầu phái đến để đuổi giết bọn họ không nhiều.
Hơn nữa chạy về phía nam mấy dặm, đường núi rế về tây, khinh khí cầu chỉ có thể bay về phía Nam, nên cuộc truy kích đã dừng lại.
Quân Tần vương cũng may mắn còn sống sót hơn nửa.
Trần An Tiệp cũng có suy nghĩ như Lý Lăng Duệ, muốn tổ chức quân Tần vương quay lại phản kích, nhưng đáng tiếc là không tổ chức được, ngay cả hai cận vệ của Trần An Tiệp cũng đã bỏ chạy.
Trân An Tiệp thử mấy lần, cuối cùng đã từ bỏ suy nghĩ phản kích.
Sự thất bại ở kênh Hoàng Đồng đã khiến Trần An Tiệp chán nản, kết quả khiến hắn không ngờ đến là buổi trưa ngày thứ hai khi bắt đầu chạy trốn, hắn đang ngồi nghỉ trong hốc núi thì đột nhiên phát hiện binh lính quân Tần vương náo loạn.
Trân An Tiệp vốn đang buồn bực, nhìn thấy cảnh như vậy lại càng thêm bực bội, vẫy tay gọi đội trưởng đội cận vệ đến: “Xảy ra chuyện gì vậy?”
“Thái tử điện hạ, không hay rồi, phi thuyền đến rồi!" Đội trưởng đội cận vệ sốt sắng nhìn xung quanh, tìm sơn động có thể ẩn núp.
“Phi thuyền sao?” Tim Trần An Tiệp đập thình thịch, nhìn về phía Bắc theo bản năng.
Nhưng, trên không trung lại trống rỗng, không thấy gì.
Đột nhiên, Trần An Tiệp nghĩ ra điều gì đó, chạy sang bên cạnh mấy chục mét, vòng qua chân núi nhìn về phía Nam.
Chỉ nhìn thấy trên bầu trời ở phía Nam, không biết đã xuất hiện một mảng đen từ lúc nào, đang bay đến bên này với tốc độ nhanh.
Trần An Tiệp móc từ trong ngực ra một ống nhòm, ngắm một chấm đen nhỏ trong đó, đó không phải là phi thuyền thì còn là gì được nữa?
Trần An Tiệp lập tức hiểu ra, quân cứu viện Quan Hạ Nhi chỉ huy đã đến rồi!