Trịnh Phương dẫn quân tiếp viện chạy đến, cho thấy trận chiến ở kênh Hoàng Đồng đã hoàn toàn kết thúc.
Với vũ khí và nhân lực bổ sung do quân tiếp viện mang đến, cho dù Đảng Hạng với Tân vương phái thêm một đội quân lớn tới đây thì quân Thục cũng sẽ không còn khó khăn như trước nữa.
“Thăng rồi!”
“Chúng ta thắng rồi!”
Binh lính quân Thục vẫy tay hoan hô.
Hoan hô hoan hô, hốc mắt của rất nhiều người đều đỏ lên.
Trận chiến này quá khó khăn.
Bọn họ chỉ có mấy chục nghìn người, trong khi quân chinh chiến phía Nam của Đảng Hạng và quân của Tần vương có tới
hàng trăm nghìn, tổng sức mạnh gấp mười lần bọn họ.
Khi nhìn thấy quân địch lao đến mặt trận bên mình rậm rạp như châu chấu, nếu nói bọn họ không sợ thì là giả.
Nhưng bọn họ vẫn kiên trì!
Bọn họ đã đánh bại quân địch có lực lượng gấp mười lần so với mình, giành được chiến thắng cuối cùng!
Đây là trận chiến đã được ghi vào sử sách, binh lính của quân Thục cảm thấy tự hào từ tận đáy lòng.
Nhưng có quá nhiều động đội đã hy sinh trong trận chiến này, thậm chí cả các đội ngũ cấp tiểu đoàn cũng đã thiệt mạng trong trận chiến này.
Đây là trận chiến có thời gian đối đầu dài nhất, trận chiến tàn khốc nhất và có số người hy sinh nhiều nhất kể từ khi tiêu cục Trấn Viễn được thành lập!
"Sau khi trận chiến này kết thúc, Đảng Hạng có ít nhất mười năm không dám đi xuống phía nam!"
Khánh Hoài nhìn đội ngũ quân tiếp viện kéo dài phía dưới, cảm thấy xúc động.
Dù sao thì anh ta cũng là đứa con của Khánh quốc công, tâm nhìn của Khánh Hoài cao hơn những binh lính bình thường rất nhiều, thậm chí cao hơn đám người Trương Lương và Đại Tráng nhiều lắm, anh ta nhìn vấn đề từ một góc độ khác.
Nhóm Đại Tráng đang hoan hô cho chiến thắng này, nhưng Khánh Hoài lại thấy được ảnh hưởng sâu rộng của trận chiến này.
Anh ta đã bắt đầu chống lại Đảng Hạng ở Vị Châu từ khi còn mới mười mấy tuổi, tận mắt chứng kiến lòng ham muốn của người Đảng Hạng dần dần tăng lên.
Lúc đầu, Đảng Hạng chỉ chinh chiến phía Nam ba năm một lần, về sau lại biến thành hai năm một lần, những năm gần đây do thiên tai nên lại biến thành mỗi năm một lần.
Lúc Trần Cát còn ở đây thì Khánh Hoài vẫn rất lo lắng lòng ham muốn của Đảng Hạng sẽ càng ngày càng lớn, cuối cùng sẽ nuốt chửng Trung Nguyên.
Bây giờ anh ta không lo lăng nữa.
Đối đầu với Đảng Hạng nhiều năm như vậy, anh ta biết rất rõ tình huống của Đảng Hạng.
Tân hoàng đế và Lý Lăng Duệ gần như đã dùng hết toàn bộ sức mạnh của đất nước để phát động cuộc chinh chiến phía Nam này, kết quả lại bị Kim Phi đánh cho thất bại thảm hại, không có mười năm thì không thể trở mình được.
Với năng lực của Kim Phi và tốc độ phát triển của Xuyên Thục, khoảng cách giữa Đảng Hạng và Xuyên Thục sẽ càng ngày càng lớn, và không còn khả năng đuổi kịp nữa.
Nghĩ đến đây, Khánh Hoài không khỏi liếc nhìn khoảng sân nhỏ phía sau lưng.
Sau khi sự hỗ trợ của Quan Hạ Nhi đến, Kim Phi chỉ đoàn tụ với Quan Hạ Nhi một ngày, sau đó nhốt mình trong nhà đá, hơn nữa Thiết Chùy còn phái người đến phong tỏa khe núi nhỏ phía sau nhà đá, thỉnh thoảng sẽ nghe thấy tiếng súng truyền ra từ bên trong.
Có người phát hiện vào giờ cơm, A Quyên sẽ mang theo một cái túi đựng súng trên lưng rồi đi ra khe núi.
A Quyên vốn là một thành viên của đội súng kíp, phần lớn binh lính trong quân Thục đều biết A Quyên có thể là đang tập bắn súng ở khe núi, nên cũng không để ý.
Nhưng Khánh Hoài lại biết thứ A Quyên đang luyện tập chắc chăn không phải là loại súng tiêu chuẩn của đội súng kíp, nếu không cô ấy cũng không phải lén lút luyện tập trong khe núi.
Khánh Hoài biết rằng chắc là Kim Phi đã chế tạo ra một vũ khí mới, nhưng anh ta cũng không đi hỏi thăm, mà là làm tốt công việc của mình.