Thay đổi lớn nhất của Quan Trụ Tử sau khi kinh doanh xưởng làm muối không phải là vẻ ngoài, mà là việc anh ta học được cách thăm dò ý tứ qua lời nói và sắc mặt của mọi người khi quan hệ qua lại với đủ loại lái buôn.
Thật ra lên thuyền anh ta cũng không có việc gì, chỉ là lo lắng cho Kim Phi với Quan Hạ Nhi, nghe nói Kim Phi đã trở về thì lập tức tới xem.
Nhưng phát hiện hôm nay tâm trạng của Kim Phi hình như rất tốt, nói chuyện nhiều hơn so với bình thường một chút, rồi ở lại đi đến bến tàu Kim Xuyên với Kim Phi.
Gặp lại người quen, tâm trạng của Kim Phi cảm thấy tốt hơn rất nhiều, y với Quan Trụ Tử ở trên boong tàu nói chuyện về một số chủ đề liên quan đến xưởng làm muối, đồng thời cũng có hiểu biết sâu hơn về xưởng làm muối.
Chẳng mấy chốc đã đến bến tàu Kim Xuyên, Quan Trụ Tử mới nói lời tạm biệt.
"Ca, sắp đến bến tàu rồi, huynh không quay về gặp mẹ với chị dâu ư?" Quan Hạ Nhi hỏi.
"Tây Xuyên gần đây đang chuẩn bị xây dựng lại một nhà xưởng, người mà Khánh đại nhân phái đến còn đang ở trong nhà xưởng chờ ta, lần sau ta sẽ trở về."
Quan Hạ Nhi vẫy tay, nhảy lên ca nô.
Thật ra chỉ phí lớn nhất của xưởng làm muối không phải là tinh luyện các muối khoáng thành muối tỉnh ăn được, mà là vận chuyển.
Bây giờ thuyền hơi nước dưới trướng Kim Phi phải đảm nhận nhiệm vụ quân sự là vận chuyển binh lính và lương thực, muối ăn vẫn phải vận chuyển băng thuyền gỗ truyền thống.
Đi thuyền gỗ dọc theo sông Gia Lăng xuôi dòng xuống cũng được, nhưng nếu vận chuyển muối đến Tây Xuyên hoặc là các quận huyện bên trong Xuyên Thục thì cần đổi tuyến đường từ Du Châu và thuê người để kéo thuyền gỗ đi ngược dòng.
Điều này chắc chắn sẽ làm phí vận chuyển tăng lên đáng kể.
Quan Trụ Tử quyết định xây dựng thêm mấy xưởng làm muối ở Xuyên Thục, như vậy thì có thể giảm chi phí vận chuyển xuống.
Hôm nay anh ta đến gặp Kim Phi xem như là để xác nhận chuyện này, vừa rồi Kim Phi đã đồng ý.
"Huynh ngày nào cũng bận rộn, huynh còn bận hơn cả hoàng đế nữa!"
Quan Hạ Nhi không nhịn được mắng một câu.
Quan Trụ Tử mỉm cười, lại vẫy tay với Kim Phi, ra hiệu cho nhân viên hộ tống khởi động ca nô.
"Phu nhân đừng nói nữa, Trụ Tử ca thật sự còn bận hơn bệ hạ đó."
Thiết Chùy nhìn chiếc ca nô vẽ ra một đường vệt nước trên mặt sông, cười nói: "Năm ngoái tiên sinh lệnh cho ta đi tiêu diệt thổ phỉ, ta đi theo đội vận chuyển của thương hội và sống trong xưởng làm muối một thời gian, lúc đó ta mới biết là những thứ mà Trụ Tử ca phải xử lý hàng ngày cũng nhiều không kém so với những tấu chương thiếu của bệ hạ.
Lúc đó Trụ Tử ca còn không biết nhiêu chữ, tính toán cũng không nhanh lắm, nhưng huynh ấy vẫn phải kiểm tra đối chiếu từng sổ sách, khoảng thời gian ta ở lại xưởng làm muối kia, gần như sau nửa đêm huynh ấy mới đi ngủ."
Quan Hạ Nhi biết Thiết Chùy đang muốn nói tốt giúp anh trai mình, cho nên không khỏi cảm kích mà liếc nhìn Thiết Chùy một cái.
Trong ánh mắt còn có một chút tự hào.
Quan Hạ Nhi cảm thấy vui mừng vì anh trai cô cũng có thể giúp đỡ cho Kim Phi.
"Sau này phải nói với đại ca một tiếng, công việc quan trọng, nhưng gia đình cũng rất quan trọng, sau này chị dâu sẽ tức giận."
Kim Phi cười nhắc nhở.
Quan Hạ Nhi cũng có thể nhận ra là Thiết Chùy đang nói tốt giúp cho Quan Trụ Tử, Kim Phi đương nhiên cũng phát hiện.
Thật ra Thiết Chùy rất hiếm khi khen ngợi một người trước mặt Kim Phi, bởi vì nó sẽ ảnh hưởng đến phán đoán của Kim Phi, bây giờ anh ta đang nói tốt cho Quan Trụ Tử, điều đó có nghĩa là biểu hiện của Quan Trụ Tử quả thực rất tốt.
"Ta không lo lắng chị dâu sẽ nổi giận, ta chỉ lo anh trai của ta sẽ kiêu ngạo."
Quan Hạ Nhi nói: "Đương gia, anh trai này của ta từ nhỏ đã thích lên mặt, từ nay về sau chàng không thể lúc nào cũng khen ngợi huynh ấy, thỉnh thoảng gõ cho huynh ấy một cái, ta cũng không muốn có một ngày phải tới nhà tù của Quân Pháp Đường để gặp huynh ấy."