Thiết Chùy hét lớn một tiếng, dẫn đội cận vệ của mình che trước mặt Kim Phi và Phương Linh Quân.
Trần Văn Viễn cũng giật mình, hét vào mặt những người chạy tới: "Các người đang làm gì vậy?”
"Tổng biên tập, mọi người nghe nói Kim tiên sinh đến đây nên đều muốn gặp ngài ấy một lần!"
Một thư sinh ăn mặc như một người đàn ông trung niên chạy tới, thở hổn hển nói: "Họ nói có một số câu hỏi và muốn phỏng vấn Kim tiên sinh!"
“Kim tiên sinh, Phương tiên sinh, những người này đều là ký giả của tòa soạn báo." Tiểu Liên nhỏ giọng giải thích.
"Hóa ra là ký giả à,' Kim Phi gật đầu, sau đó lớn tiếng nói: "Mọi người muốn hỏi cái gì? Ta có thể trả lời thì nhất định sẽ trả lời!"
Ký giả mình bồi dưỡng ra, bản thân mình không ủng hộ thì còn ai ủng hộ đây.
Các ký giả cũng không khách sáo, sôi nổi mở miệng hỏi:
"Kim tiên sinh, nghe nói Trần Vĩnh Trạch và Trần Chinh đã trốn thoát, liệu còn có thể bắt được không?”
“Kim tiên sinh, ngài định xử lý vấn đề Giang Nam thế nào?"
"Kim tiên sinh, ngài có nghĩ người Đảng Hạng sẽ phát động chỉnh chiến phía nam lần nữa không?"
"Kim tiên, ngài có dự định gì cho bước tiếp theo không?". Truyện Truyện Teen
Các ký giải mồm năm miệng mười hỏi.
Kim Phi đứng trên xe ngựa, nghiêm túc trả lời từng câu hỏi của ký giả.
Tất nhiên, Kim Phi chưa nói chuyện bố trí quân sự cụ thể thế nào.
Do lòng tò mò của ký giả quá lớn nên Kim Phi bị hơn nửa giờ, cuối cùng Trần Văn Viễn phải mạnh mẽ giải tán các ký giả đi thì Kim Phi mới có thể đi được.
"Hôm nay thật sự là phiền Kim tiên sinh rồi."
Sau khi trở lại trường học, Phương Linh Quân xuống xe ngựa hỏi: "Tiên sinh, ngài còn muốn ra ngoài sao?"
Kim Phi rất coi trọng việc học. Nên có y ở trong làng Phương Linh Quân càng cảm thấy tự tin hơn.
“Nếu không có gì ngoài ý muốn, tạm thời hẳn là không ra ngoài.”
Kim Phi cười nói: “Nếu Phương tiên sinh có việc gì thì cứ đi tìm ta đi”
Phương Linh Quân nói: “Được rồi! Kim tiên sinh ta muốn nhờ ngài đi giảng giúp ta vài câu được không? Các học trò đều rất mong ngóng được gặp mặt ngài một lần!"
“Lần sau đi," Kim Phi nói, vừa rồi bị các ký giả bao vây nên đầu y vẫn còn đau nhức, đành lắc đầu nói: “Mấy tháng nay không về nên có rất nhiều việc phải làm, chờ xong những việc này ta lại đến nữa”
“Vậy ta không làm phiền Kim tiên sinh nữa!"
Phương Linh Quân cũng biết Kim Phi mới từ nơi khác trở về, nhất định có rất nhiều việc phải làm nên cũng không cố. gắng thuyết phục y ở lại nữa.
“Tạm biệt!”
Kim Phi cúi chào Phương Linh Quân rồi lên xe ngựa.
Phương Linh Quân nhìn xe ngựa rời đi rồi mới quay lại sân.
Vừa bước vào sân đã thấy Lục Liễu đứng dưới mái hiên, ngơ ngác nhìn ra cửa.
Phương Linh Quân thấy vậy không khỏi thở dài.
Lục Liễu có dáng người và vẻ ngoài nổi bật, đồng thời còn cầm kỳ thi họa nên có rất nhiều học trò trong trường học thích cô gái này và cũng có rất nhiều người theo đuổi cô ấy.
Trong những người theo đuổi Phương Linh Quân thấy cũng có một số người có điều kiện không tệ.
Nhưng tất cả những người theo đuổi đều bị Lục Liễu từ chối.
Thậm chí bạn già của Phương Linh Quân còn nói chuyện này với Lục Liễu, nhưng Lục Liễu nói rắng cô ấy muốn làm thầy dạy học suốt đời.
Phương Linh Quân cứ tưởng rằng tâm tính Lục Liễu quá cao ngạo, nhưng bây giờ ông ta chợt hiểu ra có lẽ trong lòng
Lục Liễu đã có người rồi.
Cũng chính vì vậy mà Phương Linh Quân mới thở dài.
Mặc dù bây giờ không có nhiều người biết tới thân thế của Lục Liễu, thậm chí càng có ít người chủ động đề cập đến nó hơn, nhưng dù thế nào đi chăng nữa thì trải nghiệm của Giáo Phường Ti sẽ luôn là vết nhơ đối với Lục Liễu.
Với thân thận bây giờ của Kim Phi, cho dù y không quan tâm nhưng khả năng để hai người đến được với nhau là rất nhỏ.
Huống chỉ Phương Linh Quân có thể thấy được, e là Kim Phi lại không hề có ý nghĩ như vậy với Lục Liễu.
“Hoa rơi cố ý, nước chảy vô tình!”
Phương Linh Quân thở dài, lắc đầu rồi đi về nhà.