Xuyên Không Tới Vương Triều Đại Khang

chương 2816: sốt ruột cái gì?

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

“Sốt ruột cái gì?”

Ông lão liếc nhìn con trai, quở trách: “Đã mấy chục tuổi rồi mà chẳng có xíu bình tĩnh nào cả”.

Trên thế giới không thiếu những người có khả năng đặc biệt, Kim Phi phát hiện thời tiết kỳ lạ, suy đoán đến việc mấy năm tới khả năng sẽ là mấy năm nạn đói, những người khác cũng đoán thế.

Trong số những người lạ mà nhà họ Tạ lôi kéo có một người rất giỏi trong việc quan sát các hiện tượng thiên văn, cũng thích sưu tâm những thông tin liên quan từ các loại sách cổ, cũng đưa ra suy đoán tương tự.

Thế nên vài năm gần đây nhà họ Tạ tiêu tốn không ít vàng bạc tích lũy khá nhiều lương thực.

Bận rộn hơn một năm, kết quả bây giờ toàn bộ kho lương thực đều bị cướp sạch, người trung niên thân là gia chủ nhà họ Tạ, sao có thể không lo lắng cho được?

Nhưng gia phong của nhà họ Tạ rất nghiêm, mặc dù người đàn ông trung niên là gia chủ, bị ông lão mắng cũng chỉ có thể cúi thấp đầu xuống, ép mình phải bình tĩnh lại, sau đó mới ngẩng đầu lên hỏi: “Cha dạy con chí phải, chuyện này hơi khó giải quyết, là con trai nóng vội”.

“Chỉ một đám thổ phỉ thôi, có gì khó giải quyết chứ?”, ông lão bất mãn nói.

“Cha, đây không phải là thổ phỉ tầm thường...” Người trung niên cứ nghĩ vừa rồi mình giải thích chưa rõ, muốn giải thích lại lần nữa nhưng vừa nói xong câu đó đã bị ông lão ngắt lời.

“Cho dù chúng là thổ phỉ thế nào, chỉ cần là thổ phỉ thì là phử”.

Ông lão lạnh nhạt nói: “Gặp phải thổ phỉ, các con không đi báo quan, để quan tiêu diệt thổ phỉ, chạy đến đây làm gì?”

“Nhờ quan đi tiêu diệt thổ phỉ?”

Mắt người trung niên và ba người Trần gia quỳ dưới đất lập tức sáng lên.

Phải nhỉ, cho dù người cướp lương thực là ai cũng đều là thổ phỉ.

Chỉ cần là thổ phỉ, quan phủ phải vào cuộc.

Đội đặc chiến mà Cửu công chúa phái đến chỉ đánh chết cả nhà Tương vương, vơ vét tài sản trong Tương vương phủ nhưng không mặc kệ các quan viên khác.

Thế nên quan phủ và quan viên ở khắp nơi đều vẫn ở đó, quan phủ cũng miễn cưỡng hoạt động.

Chỉ là trước kia thổ phỉ không dám chọc tức đám người Trần gia, hơn nữa sự việc này có liên quan rất lớn nên họ không dám tự mình quyết định, cũng không nghĩ tới phương diện này.

“Cha, theo miêu tả của đám người Trần Nhị, sức chiến đấu của đám thổ phỉ này không hề yếu, chỉ dựa vào binh phủ quận Trường Lĩnh chưa chắc có thể đánh bại được chúng nhỉ?”

Người trung niên lo lắng nói: “Hơn nữa tính kỷ luật của binh phủ cũng quá kém”.

Binh phủ không giỏi đánh nhau, nhưng đều giỏi đánh bài các thứ, nếu là thời thái bình thịnh vượng, có lẽ tướng lĩnh binh phủ không dám đắc tội nhà họ Tạ, nhưng bây giờ thiên hạ đang loạn, khó có thể nói liệu binh phủ có còn nghe lời hay không.

Nếu để binh phủ chiếm kho lương thực, rồi quay ngược lại bắt chẹt nhà họ Tạ thì cũng sẽ rất phiền phức.

“Đánh không lại binh phủ, các ngươi không thể giúp binh phủ sao?”, ông lão bực mình nói.

Người trung niên bị mắng cũng không tức giận, ngược lại thầm khen ngợi một câu, đúng là gừng càng già càng cay.

Đúng thế, có thể là binh phủ không đánh thắng được thổ phỉ nhưng dưới trướng của đám người Trần gia có rất nhiều binh lính tư nhân, sức chiến đấu của binh lính tư nhân mạnh hơn binh phủ rất nhiều.

Tìm binh phủ ra tay chẳng qua chỉ là một cái cớ để đề cao đạo đức, lúc tác chiến thật sự, cử binh lính tư nhân của nhà mình lên chẳng phải được rồi sao?

Ông lão thấy con trai đã hiểu ý mình thì lại trách trời thương dân, thở dài rời đi.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio