Dệt hoa trên gấm vĩnh viễn không bằng giúp người khi gặp nạn.
Thế nên lúc này có rất nhiều quyền quý hào tộc rất ghen ty với nhà họ Khánh.
Bây giờ quần hung chia cắt, tuy địa bàn trong tay Kim Phi không phải là lớn nhất, dân cư cũng không đông nhất nhưng lại có tiềm lực lớn nhất, cho dù các phiên vương khác có bắt tay với nhau cũng không có năng lực cùng chống lại Kim Phil
Trước đây còn có Đông Man và Đảng Hạng có thể kìm kẹp Kim Phi, sau hai trận chiến thành Du Quan và kênh Hoàng Đồng ở mùa đông năm ngoái khiến Đông Man và Đảng Hạng đã bị đánh ngã nhào, không phải mất mấy năm thì đừng nghĩ tới chuyện hồi phục trở lại.
Người sáng suốt đều có thể nhìn ra được chỉ cần Kim Phi và Cửu công chúa không tự tìm đường chết thì khả năng cao là có thể thống trị thiên hạ.
Nhà họ Khánh đã thiết lập mối quan hệ tốt đẹp với Kim Phi trước khi y trỗi dậy, đây là tiêu chuẩn của loài rồng.
Sau khi Kim Phi trổi dậy đã thực hiện chính sách đánh thổ hào chia ruộng đất khiến các gia tộc quyền quý đều run bần bật, chỉ có nhà họ Khánh là bình yên vô sự, vả lại quyền lực ngày càng thịnh vượng làm cho nhiều thế gia ghen ty với nhà họ Khánh.
Nhưng lão gia chủ lại lắc đầu nói: “Các ngươi suy nghĩ quá đơn giản, Kim Phi này cực kỳ thù hăn thế gia nên cũng không nể trọng nhà họ Khánh lắm đâu.”
"Phụ thân nói đúng, sau khi Kim Phi nắm quyền kiểm soát Xuyên Thục, Khánh Hâm Nghiêu vẫn ở Xuyên Thục nhưng chức vị mãi vẫn chưa tăng: " Tạ Lăng Phong nói: "Thậm chí Khánh Hoài theo Kim Phi đến Thanh Thủy Cốc cũng không được trọng dụng, bây giờ chỉ quản lý một đội ngũ trong Thiết Lâm Quân”
"Từ nhỏ Trần Văn Nhi đã lớn lên trong hoàng thất nên biết rõ hậu quả để bên ngoại thống trị, hẳn là sẽ không ngồi xem nhà họ Khánh thống trị đâu.”
Lão gia chủ nói: 'Huynh đệ Khánh Hâm Nghiêu và Khánh Hoài đều là những người thông minh. Không vì có công lao mà kiêu ngạo, trái lại còn chủ động phân phát đất đai của nhà họ Khánh ở Xuyên Thục khi Kim Phi đánh cường hào chia ruộng đất.”
"Nhà họ Khánh mới ở Xuyên Thục được bao lâu? Trong tay bọn họ có thể có được mấy tất đất?" Tạ Lăng Trọng bĩu môi nói: "Nếu chỉ cho chút đất đó thôi thì ta đây cũng không thấy tiếc."
Chuyện thôn tính đất đai cần phải có quá trình, thế hệ trước của nhà họ Khánh cũng mới đến Xuyên Thục, chỉ mới cắm rễ ở đây mấy mươi năm. Còn chưa kịp đi thôn tính đất đai của người dân, mà đất đai của gia tộc đều là triều đình ban tặng và mua qua con đường chính quy.
“Tuy nhà họ Khánh không có nhiều đất lắm nhưng đó cũng là tất cả rồi!” Tạ Lăng Phong nói: “Hơn nữa không chỉ có đất đai, mà họ còn điều động một số lượng lớn binh lực hỗ trợ Kim Phi đến thành Du Quan, gồm cả tiểu đoàn Thiết Hổ tinh nhuệ nhất dưới trướng của hắn!"
"Khánh Hâm Nghiêu cũng hồ đồ quá, thế nào mà lại đưa lực lượng dưới trướng của mình cho Kim Phi, thế này chẳng khác gì là tự chặt tay mình rồi?”
Tạ Lăng Trọng vừa nghe vừa sót mà võ ngay vào đùi mình, như thể mình là người đưa đội quân tinh nhuệ cho Kim Phi.
"Đại ca, Khánh Hâm Nghiêu không hồ đồ đâu mà là quyết đoán!"
Tạ Lăng Phong liếc nhìn đại ca mình: "Trông như là Khánh Hâm Nghiêu tự chặt tay mình nhưng thực ra chỉ có như thế mới có được sự tin tưởng của Kim Phi và Trần Văn Nhi!"
Lão gia chủ hài lòng mà nhìn đứa con trai thứ bảy, rồi lại bất mãn nhìn con trai cả: "Trọng Nhi, Phong Nhi nói đúng, sau này gặp phải chuyện gì nên tham khảo Phong Nhi một chút!"
Tuy con trai cả không phục lắm nhưng vẫn chắp tay thưa dạ: "Dạ! Con xin ghi nhớ lời cha dạy bảo!"