Lão gia chủ sống cả đời cũng đã đấu tranh với người khác gần hết đời, chỉ cần nhìn thoáng qua là có thể đoán được lòng con trai cả đang nghĩ gì.
Nhưng con trai cả từ nhỏ đã như vậy, không thể nào thay đổi trong một sớm một chiều được, lão gia chủ cũng lười nói chuyện với ông ta mà chỉ nhìn qua đứa con trai thứ bảy: “Phong Nhị, lần này con hãy đi đàm phán chuyện quan trọng với Kim Phi, con đại diện cho ta và ca ca đi Xuyên Thục một chuyến đi!"
"Phụ thân ra lệnh, hiển nhiên con sẽ nghe theo!" Đứa con trai thứ bảy chắp tay dạ thưa, sau đó nói: "Nhưng phụ thân, con nghĩ không nên đi Xuyên Thục đàm phán."
“Ồ?" Lão gia chủ cau mày, sau đó nói: "Quả nhiên, sát khí của Kim Phi này rất nặng, một mình con đi Xuyên Thục thực sự không an toàn.”
"Phụ thân, cũng không phải là con sợ Kim Phi mà do chúng ta không có ca nô, đến Xuyên Thục cần phải có người kéo thuyền, chạy đến chỗ Kim Phi nhanh lắm cũng phải mất hơn một tháng mà thời gian quá dài sẽ xuất hiện nhiều biến cốt"
Tạ Lăng Phong giải thích nói: "Vả lại theo tính cách của Kim Phi, cho dù con có đến Xuyên Thục cũng chưa chắc hắn sẽ chịu gặp con. Lúc đó chẳng phải đã đi một chuyến tốn công vô ích sao?”
"Nói cũng phải, Lão gia chủ hỏi: "Vậy con định làm gì?"
“Nếu tiêu cục Trấn Viễn gây chuyện lớn như vậy, ắt phải có một cấp cao nào đó đến Giang Nam chỉ huy. Con nghĩ rất có thể là Trương Lương hoặc là Trịnh Phương, chỉ cần chỉ cần gặp bọn họ là được."
"Đúng vậy, có thể thông qua Trương Lương và Trịnh Phương để thử thái độ của Kim Phi."
Lão gia chủ gật đầu đồng tình với đề nghị của người con trai thứ bảy, sau đó nhắc nhở: "Cấp cao của tiêu cục Trấn Viễn đều có xuất thân là chân đất, con mang theo nhiều vàng bạc châu báu ca nữ theo đi."
Từ xưa đến nay tặng lễ luôn là một vấn đề có kiến thức cao thâm, phải vừa khéo mà đi sâu vào lòng người mới được.
Theo ý của lão gia chủ, bọn Trương Lương Trịnh Phương đều là dân quê miền núi chưa hiểu sự đời. Nên có tặng bọn họ tranh thư pháp hay đồ cổ thì họ cũng không hiểu, chẳng thà dứt khoát thô sơ tặng họ vàng bạc châu báu ca nữ còn hơn.
“DạI” Người con thứ bảy dạ một tiếng: “Con sẽ cho người đi tìm hiểu một chút, xem cấp cao của tiêu cục Trấn Viễn sống ở đâu?”
“Đi đi/" Lão gia chủ hơi mệt mỏi xua tay.
Sau khi người con trai thứ bảy đi rồi, lão ta lại nhìn người con trai cả đang là chủ gia đình: “Trọng Nhi, ta bảo con đưa con sắp xếp đưa con cháu gia tộc đến Xuyên Thục thế nào rồi?”
Sự trỗi dậy của Kim Phi khiến nhà họ Tạ rất áp lực, tuy rằng không muốn làm như vậy nhưng lão gia chủ buộc phải thừa nhận. Chuyện Kim Phi trỗi dậy là không thể ngăn cản được, có lẽ nhà họ Tạ sẽ thật sự diệt vong.
Thế nên khi biết được Kim Phi đã đánh bại Đảng Hạng, lão gia chủ đã nhanh chóng lập ra kế hoạch hạt giống. Yêu cầu gia chủ phải mau chọn ra một nhóm con cháu xuất sắc trong gia tộc, để bọn họ lấy thân phận người dân lưu lạc đi vào Xuyên Thục.
Người của Kim Phi hiện đang cần nhân tài, tất cả con cháu dòng chính của nhà họ Tạ đều được học hành từ nhỏ, tới Xuyên Thục kiếm đường sinh sống cũng không quá khó khăn.
Nếu may mắn được bổ nhiệm vào một bộ phận có thực quyền, trong thời gian có thể thì cũng sẽ được trọng dụng.
Chỉ cần một hoặc hai thành viên trong gia tộc leo lên vị trí cao ở Xuyên Thục, là đã có thể lôi kéo các thành viên khác trong gia tộc lại với nhau hình thành một nhóm nhỏ mới.
Dù sao xã hội phong kiến thông tin lạc hậu, họ Tạ lại chiếm phần lớn ở Giang Nam nên Kim Phi sẽ không thể nào điều tra được hết tộc người họ Tạ.
Đây là một chiêu thường được các thế gia hào tộc sử dụng trong thời kỳ loạn lạc, đồng thời cũng là bí quyết họ đã truyền lại hàng trăm năm.
Để đảm bảo kế hoạch diễn ra suôn sẻ và bảo mật, nên đích thân gia chủ Tạ Lăng Trọng đã phụ trách chuyện này.
"Phụ thân, hạt giống tham gia kế hoạch cần phải lựa chọn cẩn thận, còn cần phải nói chuyện với từng đứa một nên nào có nhanh như vậy?" Tạ Lăng Trọng phàn nàn.
"Tiêu cục Trấn Viễn sắp tới cướp sạch kho lương lực rồi, con còn định kéo dài tới khi nào nữa?”
Lão gia chủ nện cây gậy xuống đất: "Có gì mà phải nói, người được chọn không muốn tham gia thì đá khỏi gia phả!"