"Sư nương yên tâm đi, mũi tên đã được lấy ra!"
Chu Cẩm đáp: 'Đúng như sư phụ đoán, mũi tên đâm vào xương, rồi mới nghiêng sang bên cạnh một chút, xuyên qua bên cạnh phổi, nhưng không phải là vấn đề lớn, chú ý đến việc khử trùng thì sẽ có thể hồi phục nhanh chóng."
Khả năng tự chữa lành của cơ thể con người mạnh hơn nhiều so với những gì mọi người tưởng tượng.
Trong thời đại mà điều kiện y tế thiếu thốn, rất nhiều người bị gãy tay, đứt chân, hoặc là gấy xương quai xanh, xương sườn thì đều miễng cưỡng chịu đựng.
Chỉ cần có thể qua khỏi cánh cửa nhiễm trùng này thì về cơ bản đều có thể sống sót.
Nhưng chắc chắn sẽ bị tàn tật, hơn nữa còn không thể làm việc nặng được nữa.
Nhưng với sự phổ cập khoa học của Kim Phi, cộng thêm số lượng lớn người bị thương có thể được sử dụng để thực hành, nhóm quân y của Chu Cẩm trưởng thành rất nhanh, kỹ năng khoa ngoại cũng phát triển với tốc độ rất nhanh.
Bây giờ có rất nhiều nữ quân y có thể tự mình tiến hành phẫu thuật trong điều kiện cực kỳ đơn giản, tỷ lệ thành công của ca phẫu thuật cũng càng ngày càng cao.
Sau lưng công chúa Lộ Khiết có một khối xương bị mũi tên đâm sâu vào, khiến cho xương bị nứt ra một chút và còn làm bị thương ở bên cạnh phổi, nếu ở trên Thảo Nguyên, loại vết thương này sẽ gần như có thể gây chết người, nhưng
đối với Chu Cẩm thì đó chỉ là chuyện nhỏ.
Chu Cẩm đã từng chữa khỏi được những vết thương còn nghiêm trọng hơn thế này.
Sau khi an ủi Quan Hạ Nhi, Chu Cẩm đi về phía Kim Phi.
Đầu tiên cô ấy hành lễ với mọi người, rồi mới nói: "Sư phụ, bệ hạ, công chúa Lộ Khiết nói muốn gặp mọi người!"
"Bây giờ ư?" Kim Phi hỏi: "Cô ấy không cần nghỉ ngơi à?"
"Dù sao thì cô ấy nói muốn gặp được sư phụ và bệ hạ càng sớm càng tốt, sư phụ, người có muốn gặp hay không thì người tự quyết định đi."
Chu Cẩm hành lễ với Cửu công chúa lần nữa, rồi mới đi đến phòng khử trùng để tắm rửa, thay quần áo.
Dù sao thì công chúa Lộ Khiết đã cứu mình, nếu đối phương đã đưa ra yêu cầu muốn gặp thì về mặt tình cảm hay lý trí, hẳn là vẫn nên gặp mặt một chút.
Vì vậy Kim Phi đã đưa Cửu công chúa và Quan Hạ Nhi vào phòng phẫu thuật. Châu Nhỉ lo lắng cho Cửu công chúa, nên cũng đi theo và bước vào.
Công chúa Lộ Khiết nằm trên giường bệnh, đắp một chiếc chăn mỏng trên người, Sương Nhi đang lau mồ hôi trên trán cho cô ta.
Nhưng cho dù có lau thế nào thì mồ hôi vẫn liên tục tuôn ra, hai tay của công chúa Lộ Khiết cũng đang nắm chặt vào mép giường.
Lúc này Kim Phi mới nhận ra, trong ca phẫu thuật vừa rồi đều không hề nghe thấy tiếng kêu của công chúa Lộ Khiết.
Mặc dù Kim Phi đã phát triển penicillin để khử trùng, nhưng lại chưa làm ra được thuốc gây mê, cho nên khi các nữ quân y tiến hành phẫu thuật thường trói người bệnh lại, tránh để bọn họ giấy dụa.
Rất nhiều bệnh nhân được phẫu thuật thất bại không phải vì kỹ thuật của quân y không tốt, mà là vì bọn họ không thể nhịn được sự đau đớn rồi làm mọi thứ rối loạn.
Cửa của phòng phẫu thuật cũng có thể thường xuyên nghe được đủ lại tiếng kêu thảm thiết khác nhau.
Nhưng vừa rồi Kim Phi không nghe thấy tiếng hét của công chúa Lộ Khiết, điều đó có nghĩa là cô ta đã chịu đựng cơn đau trong cuộc phẫu thuật.
Kim Phi rất kính nể những người có tính cách như thế này.
Nhìn thấy Kim Phi và Cửu công chúa bước vào, công chúa Lộ Khiết còn mỉm cười với bọn họ một chút: "Thân thể của ta hơi bất tiện, không thể đứng lên hành lễ, mong bệ hạ, quốc sư đại nhân và Hạ Nhi tỷ tỷ tha lỗi!"