“Chỉ mong cô ta có thể chịu đựng được.” Giọng điệu của Kim Phi cũng bất lực.
Công chúa Lộ Khiết bị thương vì đỡ mũi tên thay y, nếu chết vì nguyên nhân này, trong lòng Kim Phi sẽ luôn có vướng mắc.
“Đúng rồi, Vũ Dương, nàng sắp xếp Cục tình báo viết thư cho Thiết Tử ca, nói chuyện này với anh ta.” Kim Phi nhắc nhở: “Lỡ như Công chúa Lộ Khiết thực sự chết ở làng Tây Hà, những người đi theo cô ta có khả năng sẽ đánh thành Du Quan, bảo Thiết Tử ca chuẩn bị trước.”
“Được!” Cửu công chúa cầm bút, viết chuyện này vào cuốn sổ bên cạnh.
“Vậy được, ta đi xem cô ta trước đây.”`
Kim Phi đứng dậy chuẩn bị đi thì nhìn thấy Chuâ Nhi đi vào.
“Bệ hạ, Tiểu Ngọc đại nhân xin gặp”.
“Cô ấy có nói có chuyện gì không?” Cửu công chúa hỏi.
“Chuyện của Trần tú tài, cô ấy đến báo cáo.” Châu Nhi trả lời. Kim Phi nghe vậy cũng dừng chân. Y rất muốn biết vì sao Trần tú tài lại tạo phản.
“Vậy để cho cô ấy vào đi.” Cửu công chúa gật đầu, ra hiệu cho Châu Nhi gọi Tiểu Ngọc vào.
Một lát sau, Tiểu Ngọc đi vào cùng Châu Nhi. “Bệ hạ, tiên sinh!”
Cô ấy hành lễ với hai người, sau đó lấy ra một chồng tài liệu trong túi: “Đây là lời khai của Trần tú tài!”
Kim Phi đưa tay nhận lấy, sau đó để trên bàn của Cửu công chúa, hai người cùng kiểm tra.
Một lúc lâu sau, Cửu công chúa ngẩng đầu lên nói: “Không phải đầu người này bị cửa kẹp đấy chứ? Tự mình đa tình đến nông nỗi này?”
Kim Phi cũng thở dài.
Theo lời khai của Trần tú tài, sỡ dĩ hắn phản bội là vì cảm thấy Kim Phi đang chèn ép hắn. Truyện Lịch Sử
Kim Phi lập nên xưởng dệt, vợ của Trần tú tài đi làm ở xưởng dệt, sau đó nghe nói xưởng dệt muốn tuyển kế toán nên đã bảo Trần tú tài đến đăng ký.
Thực ra Trần tú tài không muốn đi lắm, cảm thấy mỗi ngày tiếp xúc với những vật có mùi tiền, sẽ làm bẩn thân phận tri thức.
Nhưng vợ hắn làm việc ở xưởng dệt, kiếm tiền ngày càng nhiều, khiến hắn cảm thấy áp lực nên mới đến thử.
Vì đều là người ở làng xung quanh, lại là tú tài nên Đường Đông Đông đã nhận hắn.
Sau này tiêu cục Trấn Viễn thiếu quan văn nên Đường Đông Đông đã tạm thời phái hắn đến tiêu cục Trấn Viễn làm viên quan nhỏ ở đội hậu cần, sau đó hắn vẫn luôn làm việc ở tiêu cục Trấn Viễn.
Có một ngày, quan viên nhân viên hộ tống phụ trách nhân sự đột nhiên tìm Trần tú tài, hỏi hắn có muốn đến làm việc ở xưởng thuốc nổ không.
Trần tú tài lập tức ý thức được đây là cơ hội tốt để lấy tiếng.
Khi đó, lựu đạn đã được sử dụng rộng rãi, tầm quan trọng của xưởng thuốc nổ cũng là điều đương nhiên.
Chỉ cần làm việc ở xưởng thuốc nổ một thời gian, sau khi ra ngoài, lý lịch cũng sẽ đẹp hơn nhiều.
Vì vậy Trần tú tài đã vui vẻ đồng ý.
Nhưng sau khi đến xưởng thuốc nổ, hắn mới phát hiện cuộc sống ở bên đó quá khó chịu.
Vì yêu cầu bảo mật nên không ai được phép rời khỏi xưởng thuốc nổ trong thời gian làm việc, cũng không được phép liên hệ với bên ngoài, phạm vi hoạt động mỗi ngày chỉ có chừng đó.
Trần tú tài luôn luôn nghĩ cao về bản thân, cảm thấy việc ở lại xưởng thuốc nổ rất lãng phí thời gian.
Vì vậy đã đề nghị cấp trên thuyên chuyển chức vụ, nhưng đã bị cấp trên bác bỏ.
Vì vậy Trần tú tài đã không vừa lòng.
Lượng công việc của hắn ở xưởng thuốc nổ không nhiều, vì vậy dễ dẫn đến suy nghĩ nhiều, sự bất mãn trong lòng cũng ngày càng nghiêm trọng.
Sau này hắn lại cảm thấy Kim Phi đố ky hắn vì đạt được danh hiệu tú tài, cố ý cử người đến chèn ép hắn.