Thấy Kim Phi lau chùi bia đá, trong lòng Đại Tráng không khỏi siết lại, ngay cả Hầu Tử bình thường luôn làm trò nhảy nhót, sắc mặt cũng trở nên trịnh trọng.
“Tiên sinh!” Đại Tráng chào kiểu quân sự với Kim Phi.
Nhưng Kim Phi không để ý tới anh ta, như không nghe thấy vậy, tiếp tục lau chùi cho bia đá.
Đại Tráng và Hầu Tử nhìn nhau, đều không nói gì nữa, mang nặng trên người cũng không dám lấy xuống, cứ cõng như vậy, đứng trên chỗ đất trống trước bia đá, eo lưng cũng thẳng tắp!
Kim Phi lau tầm nửa giờ, bệ bia đá cũng lau kĩ một lần, mãi tới khi xác nhận là không còn chỗ nào bị bỏ sót, y mới dừng tay.
Đưa khăn lau cho cựu binh, Kim Phi nhìn Đại Tráng và Hầu Tử một cái. Trong lòng Hầu Tử chột dạ, theo bản năng liếc về phía phòng tối nhỏ.
Nhưng Kim Phi chỉ liếc bọn họ một cái, cũng không để ý tới hai người, mà dựa vào bia đá, nhắm mắt lại.
Kim Phi không quan tâm tới Đại Tráng và Hầu Tử, chẳng muốn tốn nước bọt hai lần vào cùng một chuyện, y muốn đợi các cựu binh giáp đen và đội trinh sát quay lại, cùng dạy dỗ một thể.
Vốn muốn dựa vào bia đá để nghỉ ngơi, kết quả không biết sao lại dựa vào bia đá ngủ mất.
Lúc bình minh, cựu binh và đội trinh sát cuối cùng cũng quay về.
Đại Tráng vừa nghe thấy động tĩnh, quay người chạy ra sau núi, nhắc nhở các cựu binh thả nhẹ bước chân lại.
Mặc dù các cựu binh không biết vì cái gì, nhưng đều làm theo, ai nấy đều chậm chân lại, đi theo Đại Tráng vào sân.
Các cựu binh vừa đi vào, chỉ thấy Thiết Chùy và đội thân vệ, thế là bắt đầu tìm Kim Phi.
Sau đó bọn họ nhìn thấy Kim Phi dựa vào tấm bia đá ngủ mất.
Các cựu binh và đội trinh sát vội quay về, là vì bọn họ nhận được mệnh lệnh, bảo bọn họ dùng tốc độ nhanh nhất quay về làng.
Các cựu binh còn cho là trong làng xảy ra trường hợp gì gấp lắm, hoặc có nhiệm vụ gì rất khẩn cấp, mặc dù Đại Tráng và Hầu Tử đã ngồi lên phi thuyền đi trước một bước, nhưng các cựu binh vẫn không trốn tránh khó nhọc, cả đường đi đều hành quân vội vã.
Vội vội vàng vàng, cuối cùng cũng quay về trước khi trời sáng.
Kết quả là trong thôn chẳng xảy ra trường hợp gì khẩn cấp.
Nhưng các cựu binh cũng không tức giận, ngược lại đều giống với Hầu Tử, hơi chột dạ.
Bọn họ đã đoán sơ sơ ra được, Kim Phi tìm bọn họ làm gì.
Cho nên các cựu binh giống như Hầu Tử Đại Tráng, lưng mang nặng, eo lưng đứng thẳng trên đất trống nhìn Kim Phi ngủ say.
Sân này được lấy làm tổng bộ đầu tiên của tiêu cục Trấn Viễn, thật ra diện tích không nhỏ, chỉ có đều bị phòng hồ sơ phân chia thành hai sân, các cựu binh đều tiến vào, nên hơi chật chội.
Cho nên người về sau, phải đứng ở sân trước.
Mặc dù các cựu binh đã cố gắng nhẹ tay nhẹ chân, nhưng vẫn khiến Kim Phi tỉnh giấc.
Nhưng Kim Phi không vội mở mắt, mà híp mắt nghỉ ngơi một lúc, sau đó mới vươn vai một cái đứng dậy.
Thiết Chùy đứng một bên vội cầm loa sắt đi tới. Nhưng Kim Phi không nhận loa sắt, mà bảo Kim Phi chuyển cái bàn tới. Kim Phi nhảy lên bàn, quét mắt qua sân.
Suy cho cùng đều là người đã từng ra trận, Kim Phi chỉ quét mắt một lần rồi nói với Đại Tráng: “Người chưa về hết à? Trông không đủ lắm!”
“Đã về hết rồi, nhưng trong sân không đứng hết được, có hai hàng huynh đệ đang đứng bên ngoài." Đại Tráng giải thích nói.
“Đi ra ngoài bỏ vác nặng xuống đi, bảo bọn họ vào hết đi!” Kim Phi nói.
“Vâng!” Đại Tráng cao giọng hô: “Mọi người có mặt, bên phải, quay! Bước đều, bước!” Các cựu binh theo lệnh Đại Tráng, quay về nhà ở tập thể, bỏ vác nặng xuống.
Lần này các cựu binh chuẩn bị huấn luyện dã ngoại mấy trăm dặm, đồ mang theo khá nhiều, một người phải chiếm chỗ của hai người.
Sau khi bỏ vác nặng, các cựu binh không chỉ có thể đứng, mà còn thoải mái hơn trước rất nhiều.