Lúc ăn sáng, Quan Hạ Nhi hỏi: “Đương gia, trưa nay muốn ăn gì?” “Bữa sáng còn chưa ăn xong mà đã hỏi bữa trưa rồi sao?” Kim Phi bật cười. “Hoa màu ở ruộng đã chín rồi, sáng sớm nay Nhuận Nương thấy trời hơi âm u, muốn về nhà giúp gia đình thu hoạch hoa màu, một mình ta nấu cơm không được nhanh nên hỏi chàng muốn ăn gì để ta chuẩn bị trước.” Quan Hạ Nhi trả lời. Kim Phi nghe vậy, ngẩng đầu lên nhìn Nhuận Nương: “Không được đi.” Hai anh trai của Nhuận Nương đều là nhân viên hộ tống, anh trai của Quan Hạ Nhi cũng làm việc ở trong mỏ muối, trong nhà quả thực thiếu người lao động. Thực ra năm ngoái Kim Phi đã từng nói với Quan Hạ Nhi và Nhuận Nương là để ruộng đất của nhà mẹ bọn họ cho người khác trồng, nhưng người lớn của hai nhà đều không bằng lòng. Kim Phi nghĩ rằng cha mẹ của bọn họ cũng không lớn tuổi lắm, nói không chừng ở nhà rảnh rỗi còn tự tìm việc cho mình nên cũng không miễn cưỡng. Phiền toái duy nhất chính là vào ngày mùa, Nhuận Nương phải quay về để giúp đỡ. Nhuận Nương và Quan Hạ Nhi đều là những người không thể ngồi yên, ở nhà rảnh rỗi thường sẽ ngồi dệt sợi. Dệt sợi là công việc trong nhà, cường độ làm việc thấp, Kim Phi cũng lười để ý đến bọn họ. Nhưng việc đồng áng trong thời đại này cơ bản đều do con người thực hiện, vô cùng mệt mỏi, Nhuận Nương lại là người làm việc vô cùng nghiêm túc, Kim Phi không nỡ để cô ấy chịu mệt. Khi Nhuận Nương vừa tới nhà Kim Phi, cô ấy vừa đen vừa gầy, khó khăn lắm mới nuôi được trắng mềm, mùa xuân trở về phụ giúp vài ngày, quay về lại đen đi rồi, che chắn gần một tháng mới nuôi trắng lại được. Mặt trời mùa thu còn độc hơn cả mùa xuân, nếu lại quay về làm việc ở ruộng mấy ngày, sợ rằng sẽ lại đen đi mất. “Đương gia…” Nhuận Nương do dự nói: “Đại ca ở Đông Hải, nhị ca thì đi theo Thiết Ngưu tới thành Vị Châu, trong nhà chỉ còn tiểu đệ, tiểu muội và mấy chị dâu, thiếu người làm…” “Vậy thì tìm người giúp đỡ đi!” Kim Phi nói. Bình thường đến vụ mùa, một số người dân miền núi có ít ruộng, sau khi xong việc ở trong nhà, họ đều sẽ xuống núi giúp những người có nhiều ruộng làm việc, kiếm lấy một ít lương thực giúp đỡ cho gia đình. Hai năm nay tình hình hỗn loạn, rất nhiều người từ đất Tần và Trung Nguyên chạy trốn đến Xuyên Thục, tìm vài người làm việc ngắn hạn giúp đỡ thu hoạch mùa vụ rất dễ dàng. “Cha mẹ ta không nỡ…” Nhuận Nương cúi đầu đáp. Đều là những người đã từng chịu khổ, mặc dù bây giờ cuộc sống đã tốt hơn, nhưng bảo cha mẹ Nhuận Nương cầm tiền đi mời người khác giúp đỡ, bọn họ quả thực vẫn không nỡ. “Bọn họ không nỡ tiêu tiền để nhờ người đến giúp đỡ, thì ta còn không nỡ để nàng đi xuống ruộng làm việc đây này!” Kim Phi nói: “Như vậy đi, Hạ Nhi nàng lấy cho Nhuận Nương chút tiền… Bỏ đi, ta trực tiếp thuê mấy người đến giúp đỡ, để bọn họ tới ruộng nhà nàng và Nhuận Nương thu hoạch.” “Được.” Quan Hạ Nhi gật đầu. Phu thê lâu như vậy rồi, Quan Hạ Nhi cũng phát hiện ra Kim Phi thích những cô gái trắng mềm, xinh đẹp long lanh, bình thường cảm giác tồn tại của Nhuận Nương đã thấp, nếu quay về làm ruộng khiến da bị rám nắng, thì có lẽ số lần Kim Phi tới tìm cô ấy sẽ càng ít. Nhuận Nương và Quan Hạ Nhi cùng nhau lớn lên, bình thường cô ấy cũng là người đi gần Quan Hạ Nhi nhất, là người giúp đỡ Quan Hạ Nhi nhiều nhất, Quan Hạ Nhi không muốn Kim Phi lạnh nhạt với Nhuận Nương, nên cũng không muốn Nhuận Nương trở về làm việc. Cô quay đầu nhìn Nhuận Nương: “Hôm nay muội đừng về nữa, ta thuê vài người để họ thu hoạch hoa màu cho hai nhà chúng ta rồi, muội cứ yên tâm mà đợi ở nhà đi.” Nhuận Nương luôn không có chủ kiến gì, thấy Kim Phi và Quan Hạ Nhi đã sắp xếp xong, cô ấy chỉ đành gật đầu nói: “Vậy được rồi, cảm ơn tỷ tỷ.” “Người một nhà nói cảm ơn gì chứ.” Quan Hạ Nhi trợn mắt nhìn Nhuận Nương: “Hơn nữa thực sự muốn cảm ơn thì cũng nên cảm ơn đương gia!”
Kim Phi phát hiện Nhuận Nương đang nhìn mình, y mỉm cười đưa bát qua: “Không cần cảm ơn, lấy cho ta một bát cháo nữa là được rồi!”