“Núi Thiết Quán?”
Kim Phi cẩn thận đánh giá nữ nhân công: “Năm nay đệ đệ của cô bao nhiêu tuổi?”
Hiện giờ nữ nhân công ở làng Tây Hà quả thật quá nhiều, đến giờ giao ban, trong làng khắp nơi đều có các cô nương.
Mặc dù xưởng luyện sắt không có nhiều người như xưởng dệt nhưng từ sau khi chuyển sang sản xuất dây chuyền, đã không còn quản lý nghiêm khắc như vậy nữa.
Mãn Thương lại tuyển thêm vài học viên, Kim Phi cũng không nhận ra hết.
Bây giờ nữ nhân công nói đến núi Thiết Quán, Kim Phi cũng có chút ấn tượng.
Lúc đầu xưởng luyện sắt chỉ có y và Mãn Thương, bận rộn không hết việc nên bèn chọn vài người làm từ núi Thiết Quán đến giúp.
Nữ nhân công này hình như là một trong số đó.
Núi Thiết Quán là căn cứ sản xuất xà phòng của làng Tây Hà, các nữ nhân công trong đó ngoài những người bị thổ phỉ bắt giữ thì là người hầu lúc trước được Kim Phi mua về từ quận thành.
Lúc đó không nhẫn tâm nhìn thấy đứa trẻ bị bán đi, Kim Phi bèn thuận tiện mua hết đám trẻ đó.
Thế nên trẻ con trên núi Thiết Quán đều ngang tuổi nhau.
“Năm nay đệ đệ ta tám tuổi rồi”, nữ nhân công đáp.
“Tám tuổi…”
Kim Phi hơi thất vọng.
Y còn muốn nhận đồ đệ nhưng đối phương mới tám tuổi, nhận thế nào được?
Không thể cứ suốt ngày bảo một đứa nhóc ở mãi trong xưởng luyện sắt chứ?
Một đứa trẻ tám tuổi có lẽ còn chưa cao bằng cái bàn nữa kia, cũng chẳng cầm nổi cái búa.
“Không đúng, đệ đệ cô mới tám tuổi, lại ở núi Thiết Quán, nó giúp cô làm bánh răng thế nào được?”, Kim Phi hỏi.
“Khoảng thời gian trước ta đến núi Thiết Quán thăm đệ đệ, nó nhìn thấy tay ta bị tấm sắt đập trúng bèn vẽ một bức tranh cho ta”.
Nữ nhân công trả lời: “Sau khi ta trở về, chồng ta mãi bận việc ở Trường Sà Câu nên ta đã đưa bản vẽ cho Mãn Thương tiên sinh. Mấy ngày hôm đó vừa lúc không có việc gì khác, Mãn Thương tiên sinh dẫn dắt bọn ta làm ra cái này theo bản vẽ, không ngờ bỗng chốc lại thành công”.
“Bản vẽ đâu, cho ta xem thử”.
“Ta đi lấy”, nữ nhân công vội chạy vào văn phòng xưởng luyện sắt, lấy một bản vẽ đem đến.
Bản vẽ được vẽ bằng giấy bút, mặc dù chữ viết khá non nớt nhưng bản vẽ vẫn khá chuẩn, ghi chú kích thước cũng cực kỳ chi tiết.
Khiến Kim Phi cực kỳ bất ngờ.
Mới tám tuổi mà đã có thể làm được cụm bánh răng, còn biết vẽ bản vẽ, nếu đào tạo có kế hoạch thì tương lai sáng lạn.
“Tiên sinh, người còn muốn gặp đệ của ta không?”
Nữ nhân công hỏi: “Nếu muốn gặp thì ta đi tìm Mãn Thương tiên sinh để xin nghỉ phép”.
“Cô đừng dẫn nó chạy qua chạy lại nữa, ta đến núi Thiết Quán một chuyến”.
Mặc dù bây giờ Kim Xuyên đã không còn thổ phỉ nữa nhưng núi Thiết Quán cách làng Tây Hà không gần, dọc đường đều là đường núi, một cô gái cõng một đứa trẻ tám tuổi chạy tới chạy lui vẫn không an toàn.
“Tiên sinh tự mình đến núi Thiết Quán ư?”
Nữ nhân công không khỏi vui mừng.
Cô ấy có thể nhìn ra Kim Phi rất xem trọng đệ đệ của mình.
Là một cô gái phong kiến truyền thống, quan niệm gia tộc của nữ nhân công này rất bảo thủ, cô ấy cảm thấy rất vui khi thấy đệ đệ có thể thể hiện tài năng hơn cả chính bản thân mình.
“Ừ, ta cũng đã lâu rồi không đến núi Thiết Quán, cũng nên đến xem một chút”.
Kim Phi nói: “Cô đi nói với Mãn Thương một tiếng, lát nữa cô đi cùng ta”.
“Vâng”.
Nữ nhân công đặt công cụ xuống, chuẩn bị đi xin nghỉ phép, vừa lúc Mãn Thương bước vào.
“Tiên sinh, huynh cũng ở đây à?”
Mãn Thương vội hành lễ với Kim Phi với thân phận đệ tử.