Nhưng Nguyên Thái Vi lại do dự: “Phu nhân, ta phụ trách tiểu đội Chung Minh thì không thích hợp lắm nhỉ?”
Thương hội, tiêu cục và tiểu đội Chung Minh là ba nhóm người tiêu chuẩn bên ngoài làng Tây Hà.
Mỗi bên thực hiện nhiệm vụ của mình và giám sát lẫn nhau, người lãnh đạo của ba nhóm không có liên kết, chưa từng có tiền lệ một người giữ chức vụ lãnh đạo của hai nhóm cùng một lúc.
"Cực kỳ bình thường, không có gì là không phù hợp”.
Đường Tiểu Bắc nói: "Bên phía Lão Thái, ta sẽ có sắp xếp khác, cô cứ dẫn dắt tiểu đội Chung Minh, trở về ta sẽ giải thích với tướng công”.
“Được rồi,” Nguyên Thái Vi gật đầu: “Ta sẽ dẫn dắt đội Chung Minh trước, đợi tiên sinh cử người tới, ta sẽ giao lại”.
"Giang Nam sầm uất giàu có. Trong tương lai, đây sẽ là một trong những khu vực phát triển chính của thương hội chúng ta. Công tác tình báo rất quan trọng, cô không nên xem nhẹ nó”.
Đường Tiểu Bắc nhắc nhở: “Bên phía nhà họ Chu cũng phải trông chừng cẩn thận”.
"Vâng!" Nguyên Thái Vi gật đầu.
Hai người trò chuyện một lúc rồi trở về phòng.
Đêm đó, người kể chuyện ngừng kể câu chuyện về Kim Phi mà bắt đầu quảng bá cho châu Thủy Ngọc.
Điều khiến Đường Tiểu Bắc hài lòng hơn nữa là Nguyên Thái Vi không chỉ làm truyền bá đơn giản mà còn yêu cầu người kể chuyện nhấn mạnh rằng Châu Thủy Ngọc rất được hoan nghênh ở kinh thành.
Những người có khả năng mua được châu Thủy Ngọc đều là những gia đình giàu có, bọn họ đều có mối liên hệ chặt chẽ với kinh thành, sẽ thường xuyên cử người đi thu thập tin tức bên phía kinh thành.
Trên thực tế, sau khi Đường Tiểu Bắc tới Giang Nam mấy ngày, rất nhiều gia tộc giàu có ở Giang Nam đều đã nhận được tin tức về Châu Thủy Ngọc.
Chỉ là họ cho rằng đó là thứ đồ chơi hiếm chỉ có ở kinh thành nên không coi trọng lắm.
Không ngờ mới đó đã nghe tinh châu Thủy Ngọc cũng xuất hiện ở quận Ba Lăng.
Nhiều gia đình giàu có lập tức động lòng.
Giang Nam tuy sầm uất nhưng kinh thành mới là trung tâm của Đại Khang.
Hầu hết các gia đình giàu sang có được địa vị hiện tại đều vì tổ tiên của họ đều có quan chức cấp cao.
Hầu như tất cả các gia đình giàu sang đều mơ ước trong nhà có một thêm một quan chức nữa làm việc trong triều đình.
Hàng năm, rất nhiều gia tộc giàu có đều mang theo các loại lễ vật tới kinh thành tìm kiếm cơ hội.
Châu Thủy Ngọc rất được hoan nghênh ở kinh thành, chẳng phải chúng là món quà tuyệt vời nhất sao?
Vì thế ngày hôm sau, không đợi thương hội Kim Xuyên trưng bày châu Thủy Ngọc, rất nhiều gia tộc giàu có đã phái người đến hỏi tin tức.
“Thái Vi cô nương, ta nghe nói thương hội của cô có châu Thủy Ngọc phải không?”
"Đúng vậy, thương hội Kim Xuyên bọn ta có châu Thủy Ngọc, hơn nữa cả nước này cũng chỉ có bọn ta có!"
Nguyên Thái Vi đã chuẩn bị sẵn sàng, bảo nhân viên hộ tống mở quầy hàng bên cạnh.
Trên quầy hàng có một chiếc bàn gỗ, giữa bàn gỗ có một viên thủy tinh tròn to bằng hạt đậu phộng.
Lúc này, mặt trời đã lên cao, chiếu sáng những hạt thủy tinh khiến chúng lấp lánh, trong vắt.
Rất nhiều quản gia giàu có đều kinh ngạc kêu lên.
"Thái Vi cô nương, châu Thủy Ngọc này giá bao nhiêu? Nhà họ Trương chúng ta muốn mua nó!"
"Lão Trương, ngươi đừng nghĩ nhiều nữa, ngươi không nghe nói thương hội Kim Xuyên ở kinh thành có một phòng đấu giá, đồ tốt đều là bán đấu giá hết cả à?"
"Đúng vậy, Lão Trương, nếu muốn mua thì quay về chuẩn bị tiền đi!"
"Cô Thái Vi, thương hội Kim Xuyên của cô có ý định mở phòng đấu giá ở quận Ba Lăng không?"
"Cô Thái Vi, cuộc đấu giá khi nào sẽ bắt đầu?"
Những quản gia nhà giàu hỏi đủ loại câu hỏi.
"Mọi người đừng vội!"